Đường Thời ra ngoài vừa vặn là giờ cao điểm, trên đường kẹt xe, mà
lúc Cố Khuynh Thành ra cửa, tình hình giao thông cũng đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, cho nên, mặc dù Cố Khuynh Thành lên đường chậm hơn Đường Thời hai mươi phút đồng hồ, nhưng lại cùng Đường tới bãi đậu xe công ty không chênh lệch thời gian là mấy.
Xe Đường Thời ở phía trước Cố Khuynh Thành, anh dừng xe ở chỗ đậu xe
chuyên dụng của mình, Cố Khuynh Thành đi theo phía sau xe anh, sau đó
suy nghĩ một chút, liền dừng xe ở cạnh anh.
Đường Thời khóa kỹ xe, thời điểm xuống xe, Cố Khuynh Thành cũng từ xe của mình chui ra, sau đó hướng về phía Đường Thời lập lòe cười một
tiếng: “Đường tổng, sớm.”
Đường Thời trong nháy mắt nghĩ đến chuyện buổi sáng , lập tức sắc mặt trầm xuống, trực tiếp ngắt đầu, giống như Cố Khuynh Thành căn bản không có tồn tại, liền sải bước đi tới phía thang máy, sau đó hoàn toàn không đợi Cố Khuynh Thành, liền lên thẳng lầu.
Cố Khuynh Thành bị không để ý bỏ lại, hướng về phía thang máy đi lên, vểnh vểnh miệng, giơ lên túi của mình, vào một thang máy khác.
Nghiêm chỉnh cả buổi sáng, ở trong công ty, Đường Thời vẫn luôn ở
trạng thái không nhìn thấy Cố Khuynh Thành, chỉ cần Cố Khuynh Thành
vừa xuất hiện ở nơi đâu, Đường Thời chính là gương mặt lạnh lùng, trực
tiếp xoay người rời đi.
Có đôi khi đụng phải Cố Khuynh Thành hướng về phía Đường Thời hồi báo công việc, toàn bộ quá trình anh đều mang khuôn mặt vô cảm mà nghe,
ngay cả một câu cũng lười phải nói, hoặc là trực tiếp ký tên, hoặc là
gật đầu, vứt sau lưng rời đi.
Đối mặt Đường Thời bỏ qua cùng vắng vẻ, Cố Khuynh Thành lại không có lo buồn như trước, thậm chí đáy lòng còn vui thích.
Buổi trưa Cố Khuynh Thành cũng không ở công ty Thịnh Đường ăn cơm, mà là đi bệnh viện thăm Trình Tả Ý, phụng bồi cô cùng nhau ăn.
Ăn cơm xong, Cố Khuynh Thành theo thói quen mà mở ra túi của mình, từ bên trong móc ra một chai thuốc.
Đó là vi-ta-min Đường Thời cho cô, đây đã là bình thứ hai cô uống rồi.
Trình Tả Ý ngồi ở giường bệnh, nhìn Cố Khuynh Thành đổ ra hai viên
thuốc màu trắng, giả tình giả vờ mở miệng quan tâm: “Khuynh thành, thân
thể cô không thoải mái sao? Làm sao lại uống thuốc?”
”Đây không phải là thuốc, là vi-ta-min. “ thời điểm Cố Khuynh Thành
nói những lời này, đáy mắt hiện ra ánh sáng làm sao cũng đè nén không
được, ngay cả giọng nói, cũng đeo một tia khoe khoang cùng tự hào chính
cô cũng không có chú ý tới: “Đường Thời cho tôi uống, nói là có thể tăng sức miễn dịch.”
Trình Tả Ý cảm giác mình thật là hỏng bét, lần trước cô hỏi thăm Cố
Khuynh Thành thẻ uống trà chiều, kết quả biết được là Đường Thời đưa,
hiện tại cô quan tâm Cố Khuynh Thành, như cũ là Đường Thời cho, đáy lòng cô lại là ghen tỵ với căm hận, trên mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, giả mù sa mưa nói: “Là vậy sao? Đường tổng đối với cô thật là tốt.”
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, liền nghĩ tới buổi sáng Đường Thời đối với mình chửi ầm lên, liền cong lên miệng: “Nơi nào, sáng nay anh
còn mắng tôi thật lâu.”
Những lời này, rõ ràng là oán giận, tuy nhiên nó bị Cố Khuynh Thành
dùng giọng nói ngây thơ nói ra, để cho bất luận kẻ nào, một cái cũng có
thể nhìn ra được, đáy lòng cô hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt Trình Tả Ý khẽ trở nên có chút cứng ngắc: “Đánh là
hôn, mắng là yêu, Đường tổng thật sự thích cô, mới có thể mắng cô chứ.”
Cố Khuynh Thành bị những lời này của Trình Tả Ýlàm cho nụ cười trên
mặt càng thêm sáng rỡ động lòng người: “Tả Ý, cô đang ở đây nói mò gì
a.”
Vừa nói Cố Khuynh Thành vừa rũ mắt, sau đó còn nói: “Tả Ý, tôi cùng
Đường Thời tháng mười đính hôn, đến lúc đó cô nhất định phải tới a.”
. . .