Thân thể Cố Khuynh Thành cứng đờ, phục hồi lại tinh thần.
Vào giờ phút này, Tứ Nguyệt an ủi, cô cũng không cần.
Bởi vì cô hy vọng, bản thân bị trào phúng như vậy, bị chê cười, căn bản không muốn bị Tứ Nguyệt nhìn thấy.
Trước đây cô không cảm giác mình ở trước mặt Tứ Nguyệt sẽ sợ mất mặt, nhưng mà bây giờ, cô lại có chút không có dũng khí nhìn Tứ Nguyệt, cô
sợ từ đáy mắt của cô ấy nhìn thấy sự đồng tình.
Hơn nữa Đường Thời, còn luôn miệng nói Tứ Nguyệt bị cô làm hư, còn muốn đuổi Tứ Nguyệt ra ra nước ngoài...
Bộ dạng Cố Khuynh Thành đông lại một cái, lập tức sẽ đến trung thu, Tứ Nguyệt một mình ở nước ngoài sao?
Đường Thời làm gì với cô cũng được, thế nhưng cô lại không muốn liên lụy Tứ Nguyệt.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tứ
Nguyệt, cũng mà chạy về phía cửa, bước chân của cô gấp gáp vội vả, căn
bản không có để ý Tứ Nguyệt phía sau la lớn.
Cố Khuynh Thành từ trong khách sạn Bắc Kinh lớn đuổi theo, vừa vặn
thấy Đường Thời lên xa, Cố Khuynh Thành cũng từ một bên ngăn một chiếc
xe taxi, bảo tài xế đuổi kịp chiếc xe Đường Thời.
Ban đêm thành phố, giao thông tương đối mau, bởi vì không có kẹt xe, cho nên xe taxi cũng không có mất dấu chiếc xe Đường Thời.
Đường Thời trở về không phải nhà cũ Đường Gia, mà tới một căn nhà ở khu dân cư trung tâm sa hoa .
Đưa đón Đường Thời, là tài xế của anh, cho nên khi Đường Thời tới cửa khu nhà, xuống xe.
Cố Khuynh Thành bảo với tài xế taxi đỗ cách 10m, trả tiền xe, cũng xuống xe theo.
Tài xế của Đường Thời, vừa mới lái đi, mà Đường Thời đã xoay người, đi về phía khu nhà mình.
Cố Khuynh Thành vội vã chạy chậm đuổi theo, khi Đường Thời cà thẻ, đi vào khu nhà, liền lên tiếng: “Đường Tổng...”
Động tác Đường Thời cà thẻ bỗng dừng một cái, cũng không quay đầu
nhìn Cố Khuynh Thành, mà tự mình đẩy cổng khu nhà, đi vào bên trong.
Cố Khuynh Thành không có thẻ vào cổng, nên không vào được khu nhà, cô tới nơi này, là muốn khiến Đường Thời thu hồi cái ý để Tứ Nguyệt ra
khỏi nước, Cố Khuynh Thành không có dừng lại chút nào mà vọt thẳng lên,
ngăn cản cổng ra đang sắp đóng lại, theo Đường Thời đi vào.
Đường Thời biết, Cố Khuynh Thành vẫn sau lưng mình, từ đầu đến cuối anh không có hé răng, cũng không có quay đầu.
Đường Thời nhấn mã dưới nhà, đi vào trong nhà, Cố Khuynh Thành vẫn ngay khi cửa không khóa, chen vào.
Đường Thời nhấn nút thang máy, đi vào, Cố Khuynh Thành chần chờ một cái, cũng bước vào thang máy theo.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Đường Thời đứng nghiêm ở giữa thang máy, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Cố Khuynh Thành đứng ở trong góc bên trong thang máy, thỉnh thoảng lặng lẽ giương mắt lên, quan sát Đường Thời.
Vẫn đợi đến cửa thang máy mở ra, Đường Thời chuẩn bị ra ngoài, Cố
Khuynh Thành biết nếu mình không nói, Đường Thời vào trong nhà, thì càng không có cơ hội.