Lúc này Cố Khuynh Thành mới lấy dũng khí, mở miệng lần nữa: “Đường
Tổng, chuyện của La Tổng chiều nay, đều là em sai, Tiểu Nguyệt là...”
Kỳ thực Tứ Nguyệt có giúp cô hay không, Đường Thời đều sẽ mắng cô.
Cố Khuynh Thành mím chặt cánh môi một cái, rũ mi mắt xuống, thấp
giọng nói: “Tiểu Nguyệt là sợ anh sẽ làm khó em, cho nên mới nói ra
là chủ ý cô ấy. Cho nên, xin anh đừng bắt cô ấy xuất ngoại, sắp tới cũng là tết trung thu rồi...”
Nói đến đây, ánh mắt Cố Khuynh Thành, trở nên có chút ngẩn ngơ.
Một người, ở nước ngoài, không thể về nước đoàn tụ ra đình ăn tết trung thu, có khi là vô cùng tịch mịch và cô độc.
Ba năm qua, cô ở nước ngoài, đến mỗi mấy ngày đó, đều ở trong phòng một ngày, không có ra ngoài.
Cô nhớ Trung Quốc, nhớ cha mẹ, nhớ nhà.
Đường Thời căn bản như là không có nghe thấy lời Cố Khuynh Thành nói, tự mình đưa vào cửa nhà mình ấn mật mã, vươn tay, đẩy cửa ra.
Anh cũng chưa đóng cửa, đứng ở cửa trước cởi giày.
Động tác của anh rất thong thả, vẫn đợi được Cố Khuynh Thành từ từ đi tới cửa nhà, anh mới khom người, để giày tháy sang kể bên cạnh, từ từ
xoay người, vươn tay đóng cửa.
Cố Khuynh Thành vươn tay theo bản năng, chặn ở môn, nhìn xuyên qua
nửa khe cửa, nói với Đường Thời bên trong: “Anh muốn trừng phạt em, thì
cứ trừng phạt em, em có thể rời khỏi Thịnh Đường.”
Đường Thời nói là mình dạy hư Tứ Nguyệt, nếu như cô tời khỏi Thịnh Đường, vậy sẽ ít tiếp xúc với Tứ Nguyệt.
Đường Thời ở bên trong nhà nghe Cố Khuynh Thành nói rời Thịnh Đường,
đột nhiên ánh mắt trầm xuống, anh trực tiếp gia tăng sức lực trên tay.
Cố Khuynh Thành đâu có thể so được với Đường Thời, cô dùng hết toàn
lực đẩy cửa, lại rõ ràng thấy cửa vẫn chậm rãi đóng lại, Cố Khuynh Thành dưới tình thế cấp bách, mở miệng nói: “Bằng không như vậy, anh khiến Tứ Nguyệt ở lại Bắc Kinh, em xuất ngoại, em xuất ngoại thay cô ấy.”
Lực đạo trên tay Đường Thời, giống như là khí cầu bị thủng, trong nháy mắt biến mất không còn một chút.
Sức lực trên tay Cố Khuynh Thành, hơi lớn, cửa bị cô trực tiếp mở ra.
Cố Khuynh Thành ngẩn ra, lập tức, nhẹ nhàng cau mày một cái, cái này là Đường Thời đồng ý đề nghị của cô sao?
Sau đó cô liền cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác nặng nề.
Đường Thời hy vọng cô ra khỏi nước sao?
Đúng vậy, anh chán ghét cô như vậy, ghét bỏ cô, thì làm sao có thể muốn nhìn thấy cô?
Nói không nên là tại sao, Cố Khuynh Thành cảm giác ngực mình bế tắc
có chút khó chịu, cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đường Thời cao hơn rất
nhiều, mất một lúc, mới động môi nói: “Em cam đoan, không có anh cho
phép, em sẽ không trở về.”
Lời Cố Khuynh Thành vừa nói dứt, Đường Thời đứng ở cạnh cửa, liền vươn tay, dùng sức đóng sầm cửa lại.