Ý nghĩ bệnh nan y ở trong đầu óc cô lập tức thành khẳng định, cô trở
nên khủng hoảng, theo bản năng vừa mở miệng lớn tiếng hô “Có người hay
không”, sau đó khát vọng có người trả lời cô một tiếng đưa cô đi bệnh
viện.
Học sinh sơ trung đều đã đem mỗi một câu giáo viên nói trở thành
thánh chỉ không thể kháng cự nên không ai dám muộn, cho nên đang trong
toilet, chỉ có thanh âm một mình cô đang không ngừng vang vọng.
Thời đại đó điện thoại di động trí năng còn chưa có xuất hiện, chỉ có điện thoại di động Nokia vừa mới nhập vào thị trường Trung Quốc, trong
cảm nhận mọi người bị định nghĩa vật phẩm xa xỉ.
Khi đó làm ăn Cố Gia còn tình trạng lợi nhuận, Cố Chính Nam mua cho cô một cái điện thoại di động.
Cô hô cầu cứu hồi lâu cũng không có người để ý tới mình, lúc ấy đúng
lúc cô cảm giác bụng truyền đến đau đớn cùng với máu chảy càng mạnh, cô
cũng không biết đó là hiện tượng sinh lý bình thường của con gái, cũng
không biết trong bụng đau âm ỷ là vì giữa trưa cô ăn kem cùng Tứ Nguyệt
nên nhiễm lạnh gây ra đau bụng kinh, cô chỉ cho rằng đây là phản ứng
bệnh nan y, cô trở nên càng thêm kinh hoảng, cô run rẩy vươn tay lấy
điện thoại, trong đầu mơ hồ một đoàn, thậm chí đều đã quên cô nên gọi
điện thoại cầu cứu 110, trực giác đầu tiên là tìm cha mẹ mình, nhưng mà
thời điểm cô gọi điện thoại cho Cố Gia tay lại lỡ gọi cho Đường Thời,
chỉ vang một tiếng chuông cô liền tắt điện thoại, sau đó thời điểm cô
bắt đầu run rẩy gọi cho Cố Gia thì di động của cô lại rung rung.
Là Đường Thời gọi tới.
Cô ấn nghe, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia điện thoại liền truyền
đến giọng thiếu niên trước sau như một bất cận nhân tình, thậm chí mang
theo vài phần không kiên nhẫn: “Cố Khuynh Thành, hiện tại là thời gian
đi học, em gọi điện thoại quấy rầy làm gì?”
Biết Đường Thời nhiều năm như vậy, Cố Khuynh Thành thật sự đã quen
ngữ khí nói chuyện lời nói ác độc của anh, nhưng mà ngày đó cô nghe ngữ
khí lạnh như băng như vậy của anh, nắm điện thoại nước mắt liền rơi
xuống ào ào.
Không biết có phải bởi vì khóc hay không, giác quan của cô trở nên
mẫn cảm rất nhiều, cô cảm thấy bụng mình càng đau, có vài phần cảm giác
tới gần tử vong, cô yên lặng không tiếng động rơi nước mắt lập tức liền“Oa” một tiếng khóc ra.
Lúc ấy Đường Thời đang ở bên trong phòng thí nghiệm hóa học thí
nghiệm làm dưỡng khí sinh thành, bởi vì là thời gian thí nghiệm tự do,
trong phòng học lộn xộn, anh gọi điện thoại thật sự có vài phần cảm giác cây ngay không sợ chết đứng, anh mang theo ống nghiệm, vẻ mặt thanh
thản đang chuẩn bị đi lấy đèn cồn tăng nhiệt ống nghiệm kết quả liền
nghe thấy bên kia điện thoại Cố Khuynh Thành lập tức khóc mạnh, tay anh
run lên, ống nghiệm liền lập tức rơi bốp ở trên bàn, anh vừa luống cuống tay chân thu dọn vừa ngữ khí hung dữ hướng Cố Khuynh Thành trong điện
thoại hỏi một câu: “ Em khóc cái gì?”
Cô gái trong điện thoại cũng không để ý đến anh, khóc càng dữ.
Đường Thời còn trẻ bị khóc tâm phiền ý loạn, nháy mắt anh cảm thấy thí nghiệm đần độn càng không có ấn tượng tốt, anh nghĩ cũng không nghĩ liền bước
tiếp bước chân đi ra khỏi phòng thí nghiệm: “Có người bắt nạt em hả?”
Đây là lý do duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Anh kéo áo dài trắng trên người, phát hiện cô gái trong điện thoại
vẫn khóc như cũ, trong lòng anh cũng gấp theo: “Cố Khuynh Thành, em khóc một phen nữa đi, có tin anh tắt điện thoại hay không!”