Cô gái bên kia điện thoại lập tức liền ngừng khóc, chỉ còn có thanh âm nức nở đứt quãng truyền đến.
Tâm Đường Thời hơi hơi mềm mại, thanh âm cũng trở nên có chút ôn hòa: “Người nào bắt nạt em hả?”
” Không ai bắt nạt em...” Cố Khuynh Thành một câu năm chữ trả lời đứt
quãng, ở giữa còn thường thường nức nở một chút: “Đường Thời, em chảy
máu, chảy quá nhiều máu...”
Trên vách tường phòng thí nghiệm treo
nhắc nhở cấm tranh cãi ầm ĩ, Đường Thời nghe thế dưới chân liền hướng về phía cầu thang nhanh chóng chạy tới.
Anh chạy ra phòng thực nghiệm trực tiếp chạy tới cửa trường học.
Trong lúc đi học cao trung cửa chính trường học chỉ cho phép học sinh tiến
vào, không cho phép học sinh ra ngoài, trừ phi có giáo viên chứng nhận
cho ra ngoài.
Đường Thời chạy tới cửa dừng một chút liền vòng chỗ
lan can bên cạnh cửa lớn, lui về sau hai bước sau đó chạy lấy đà một cái trực tiếp leo lên hàng rào.
Phía sau truyền đến thanh âm gào thét của bảo vệ cửa, Đường Thời mặc kệ chặn lại một chiếc xe taxi ở ven
đường trực tiếp báo tên trường học Cố Khuynh Thành, sau đó thở hồng hộc
hỏi một câu đối với Cố Khuynh Thành trong điện thoại: “ Chỗ nào bị
thương? Làm sao có thể chảy máu?”
Cố Khuynh Thành căn bản là hỏi
một đằng trả lời một nẻo: “Đường Thời, em cảm thấy em phải chết, em bị
bệnh nan y...” Như là nói đến chỗ thương tâm, Cố Khuynh Thành hu hu khóc lên: “ Em còn chưa muốn chết, Đường Thời, làm sao bây giờ...”
Đường Thời thoáng có chút đau đầu giơ tay lên, xoa xoa mi tâm, cố gắng ổn
định tâm tình nóng như lửa đốt của mình, tâm bình khí hòa lại hỏi một
câu: “ Em chảy máu chỗ nào? Tại sao bị thương? Sao không gọi xe cứu
thương?”
Đường Thời hỏi liên tiếp ba cái vấn đề, Cố Khuynh Thành
bên kia điện thoại rốt cục ngừng khóc, tạm dừng một hồi sau đó thành
thành thật thật nói: “ Chưa gọi xe cứu thương, em cũng không biết tại
sao em bị thương....”
” Cố Khuynh Thành, em có thể bớt ngu dốt hay không? Đều đã máu chảy không ngừng nghiêm trọng như vậy còn cả chính
mình tại sao bị thương cũng không biết?” Đường Thời hướng về phía Cố
Khuynh Thành trong điện thoại quở mắng một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói
với chú lái xe taxi phía trước: “Chú, xấu hổ, phiền chú có thể gọi chiếc xe cứu thương đến trung học XX không?”
Chú lái xe taxi có vẻ nhiệt tâm, nghe thấy bốn chữ máu chảy không ngừng này lập tức lấy ra di động của mình.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời rống lại rơi nước mắt xuống: “ Em thật sự
không biết tại sao em bị thương, thời điểm em đi toilet nhìn thấy trên
quần trong đều là máu, em căn bản không biết sao lại thế này, êm đẹp
liền chảy máu, hiện tại bụng em còn rất đau.... Hu hu hu, từ lúc em đi
toilet đến bây giờ vẫn còn chảy máu, căn bản là không có ngừng... Hu hu
hu, còn có khối máu chảy ra...”
Cùng với Cố Khuynh Thành vừa khóc
vừa nói, trên gương mặt trắng nõn nôn nóng bất an của Đường Thời từ từ
nhiễm lên một tầng đỏ ửng, anh ho khan một tiếng nói với chú lái xe taxi vừa mới bấm điện thoại: “ Chú, xấu hổ, không cần gọi điện thoại.”
Chú taxi quay đầu hoài nghi nhìn thoáng qua Đường Thời: “Chẳng lẽ không còn kịp rồi? Người đã chết?”
Đường Thời không nói gì chỉ chỉ siêu thị phía trước mở miệng nói: “Dừng xe lại phía trước.”
Đường Thời thanh toán tiền xe, vừa hướng về phía trong siêu thị đi vừa hướng
Cố Khuynh Thành trong điện thoại, ngữ khí có chút mất tự nhiên an ủi cô
nói: “ Em sẽ không chết.”