Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 375: Chương 375: Thật Là Một Người Bị Bệnh Thần Kinh (5 )




Cố Khuynh Thành hoàn toàn không để cho Đường Thời cơ hội mở miệng nói chuyện, trực tiếp bùm bùm mở miệng nói: “Đường Thời, anh có nhiều thư ký như vậy, tại sao chuyện gì cũng bắt em phải làm! Anh có biết hay không, buổi tối hôm qua em làm thêm giờ đến ba giờ sáng, mới đem công việc của mình hoàn thành! Em nói với anh, em bãi công không làm, anh muốn tìm ai làm thì tìm, em, muốn, đi, ngủ!”

Cố Khuynh Thành gằn từng chữ nói xong bốn chữ cuối cùng, lúc này mới cảm thấy đáy lòng khẽ thoải mái một tí.

Mặc dù thời điểm Cố Khuynh Thành đưa cà phê, thoạt nhìn thần thái như thường, nhưng mà anh vẫn như cũ nhìn thấu cô nhóc này có mấy phần không vui, cho nên sẽ làm cho cô tới đưa bản lịch trình, kết quả này khuôn mặt nhỏ nhắn trực của cô tiếp âm trầm xuống, lần thứ ba còn tồi tệ hơn, dám quẳng giấy tờ trước mặt anh!

Thử nghĩ xem cả xí nghiệp Thịnh Đường này, ai dám ở trước mặt anh lỗ mãng như vậy!

Đường Thời đáy lòng bị chọc tức vù vù nghĩ tới, nhưng trên mặt lạicười rạng rỡ.

Ơ, cô nhóc này có tiến bộ, cũng dám ở trước mặt anh vứt đi sắc mặt rồi!

Sau đó, anh tiếp tục gọi cho Cố Khuynh Thành một cú điện thoại, kết quả người phụ nữ này, thế nhưng trực tiếp cúp điện thoại của anh, sau đó điện thoại trên bàn làm việc của anh, lại bắt đầu không ngừng vang lên, anh vừa nghe, đã bị cúp, vừa nghe, lại bị cúp...

Nha, cô nàng này so với trong tưởng tượng của anh tiến bộ lớn hơn nhiều, chẳng những dám vứt sắc mặt đi, còn dám đùa bỡn anh!

Anh bị những thứ vui mừng này liên tiếp trùng kích còn không có tiêu hóa xong, Cố Khuynh Thành liềnnộ khí đằng đằng xuất hiện ở phòng làm việc của anh, đúng tình hợp lý bắt đầu giáo huấn anh.

Đường Thời ngồi trên ghế làm việc của mình, nghe tới sửng sửng sốt sốt, đợi Cố Khuynh Thành nói xong, anh lúc này mới khí định thần nhàn nhìn Cố Khuynh Thành màcười.

Anh lại vẫn có thể cười được?

Hỏa khí đáy lòng Cố Khuynh Thành thoáng cái trở nên lớn hơn nữa, cô nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp cởi xuống áo khoác của mình, hướng về phía trên đầu Đường Thời hung hăng mà đập tới, sau đó làm trò trước mặt Đường Thời, một chút cũng không để ý hình tượng bỏ giày cao gót trên chân mình, chân trần đi vào phòng nghỉ ngơi ở một bên, sau đó dụng lực đạp cửa, gục ở giường lớn mềm mại củaĐường Thời, ôm chăn, nhắm hai mắt lại.

Đường Thời bị Cố Khuynh Thành đùa bỡn, mắng, đập, rồi lại nghe được âm thanh cửa “Phanh “ một cái dùng sức đóng lại , lúc này mới chậm chạp giơ tay lên, đem áo khoác Cố Khuynh Thành ở trên vai của mình túm xuống, sau đó đứng lên, treo vẻ mặt tươi cười, đi tới trước bàn làm việc, nhặt lên đôi giày bị Cố Khuynh Thành đá đông một chiếc tây một chiếc, đi tới phòng giữ quần áo ở một bên, cầm quần áo treo lên, giầy đặt gọn gàng.

Cố Khuynh Thành ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh lại, chính là thời khắc ánh nắng ngoài cửa sổ cường liệt nhất.

Có thể là liên tục ngủ mấy giờ, đầu óc của cô có chút mị, trợn tròn mắt, ngó chừng trần nhà thật to một lát, mới dần phục hồi tinh thần lại.

Sau đó lúc này cô mới nhớ tới, cảnh tượng buổi sáng mình làm với Đường Thời...

Đáy lòng theo đó khẽ lộp bộp một chút, sau đó vén chăn lên, chậm chậm xuống giường, kéo ra cửa phòng nghỉ ra, ló đầu ra phía ngoài nhìn.

Đường Thời đang ngồi ở trước bàn làm việc, hướng về phía máy tính bận rộn, vẻ mặt chuyên chú, toàn thân tản ra một luồng hơi thở tự phụ, nổi bật ở phòng làm việc xa hoa lộng lẫy, cả người lộ ra vẻ cao quý và sâu thẳm.

Cố Khuynh Thành xác định Đường Thời không có chút nào không vui, lúc này mới tấn định lại, nện bước chân, cọ đến bên người Đường Thời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.