Sau khi cô tiễn Đường Thời rời khỏi, cũng không trở về phòng bệnh, mà tìm một quán cà phê, một mình ngây ngô. ‖..??
Cô vẫn tồn tại một lòng chờ chút may mắn, ảo tưởng bác sĩ nhìn lầm thuốc,
cô tra tìm một chút, phát hiện thật sự có thuốc tránh thai cùng màu với
Vitamin, giống nhau như đúc, không phải bác sĩ chuyên nghiệp, người
thường thực sự không phân biệt được.
Cố Khuynh Thành lấy thuốc kia ra, so sánh phân tích trên trang mạng, quan sát một chút, phát giác
thật sự là thuốc tránh thai, lúc này cô mới hoàn toàn hết hy vọng.
Thay vì nói khi cô biết được, bình thuốc Vitamin kia là thuốc tránh thai,
đại não cô bị khiếp sợ trống không thời gian thật dài, không bằng nói là chính cô căn bản không có can đảm nghĩ tiếp nên làm gì.
Nhưng đợi được đến lúc cô tĩnh tâm suy nghĩ, cô lại cảm thấy đây thật là đề trắc nghiệm rất phức tạp.
Lúc cô biết được mang thai, cô còn nghĩ bản thân nói cho Đường Thời đứa bé
tồn tại, anh có thể vui vẻ, kích động, hài lòng hay không, nhưng mà bây
giờ, cô sũy nghĩ, ruốt cuộc Đường Thời có thể muốn đứa bé ở trong bụng
của cô này hay không.
Cô nghĩ tới muốn nói cho Đường Thời bản thân mang thai, thế nhưng cô lại sợ Đường Thời căn bản không muốn đứa bé
này, khi biết cô mang thai, buộc cô bỏ đứa bé.
Mặc dù Cố Khuynh
Thành không quyết định chắc chắn được, thế nhưng cô lại có một chút
khẳng định, đó chính là không quản sự tình phát triển trở thành thế nào, cô đều muốn đứa bé trong bụng mình.
Kỳ thực phụ nữ rất kỳ quái,
lúc không có mang thai, đối với đưa bé không có tình cảm quá lớn, thậm
chí cô đã từng nghĩ dùng đứa bé làm lợi thế bức Đường Thời cưới cô,
nhưng mà bây giờ đợi được cô mang thai, cô lại phát hiện, trên cái thế
giới này, không có vật gì so với đứa bé trong bụng của cô.
Nhất là, đứa bé này, còn là con của cô và Đường Thời.
Cố Khuynh Thành vận lộn đấu tranh, cuối cùng cũng không nghĩ ra kết quả, ngược lại chờ được Tứ Nguyệt điện thoại tới.
Tứ Nguyệt hẹn cô đi ăn cơm chiều, cô nghĩ đến bản thân cũng chưa có ăn
cơm, vì vậy liền đồng ý, vốn nghĩ đi tìm Tứ Nguyệt, thế nhưng Tứ Nguyệt
lại hỏi cô ở đâu, liền trực tiếp lái xe tới đón cô.
Chẳng qua đợi
hai mươi phút, điện thoại di động Cố Khuynh Thành vang lên lần nữa, cô
tính tiền, thu dọn đồ đạc đi ra, liền nhìn thấy bên lề đường, đậu một
chiếc Porsche màu vàng Tứ Nguyệt rất thích.
Cố Khuynh Thành đi lên trước, mở cửa xe ngồi vào, lúc cài giây an toàn, cô thuận miệng nói một câu: “Nhiều năm như vậy, cậu mua không ít xe, tại sao mỗi lần ra ngoài
đều thích chiếc xe này?”
Tứ Nguyệt lưu loát điều khiển tay lái,
xâm nhập vào trong dòng xe chạy, sau đó trả lời vấn đề của Cố Khuynh
Thành: “Xe này là Lão Ngũ đưa.”
Nói xong, Tứ Nguyệt mím môi, tiếp
tục bổ sung một câu: “Là quà lệ trưởng thành của mình, khi đó mình đặc
biệt thích chiếc xe này, mình quấn quít chặt lấy Lão Ngũ vài ngày, anh
ấy mới mua cho mình.”
Nói đến đây,Tứ Nguyệt như là nhớ tới cái gì, khóe môi treo một cười: “ Đúng rồi, khi mình mua chiếc xe này, mới thi
bằng lái, lúc đó thi bằng, vẫn là Lão Ngũ dạy cho.”
Tứ Nguyệt
thuần thục đổi một phưng hướng, giọng nói nghe ra có chút thất lạc:“Mình với cậu không giống nhau, cậu có chuyện, đều là anh chủ động dạy
cậu, mà mình, mãi mãi là phải dây dưa đến chết lão Ngũ mới giúp.”