Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 501: Chương 501: Thì Ra Anh Đều Biết (11)




Cố Khuynh Thành không nói gì, trong đầu lại nghĩ đến, một năm chính mình đầy mười tám tuổi nghỉ hè kia, Đường Thời xài gần hai tháng, tay đem tay đã dạy cho cô cất bước như thế nào, thắng xe như thế nào, lên đường như thế nào...

Cô nhóc không có tính mẫn cảm đối với lái xe như chàng trai, cho nên học có chút chậm, Đường Thời mỗi lần đều là vẻ mặt không nhịn được mắng cô đần chết, rồi lại đem giảng giải cho cô lại một lần nữa, thậm chí ở trước ba tháng cô lấy được giấy lái xe lên đường, anh vĩnh viễn cũng là ngồi ở ghế kế bên tài xế, phụng bồi cô. . .

Cố Khuynh Thành trầm mặc một lát, quay đầu, nhìn Tứ Nguyệt lái xe, hỏi: “Gần nhất cô cùng Niên Hoa thế nào?”

Vẻ mặt Tứ Nguyệt, cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng mà vẫn không có lên tiếng trả lời Cố Khuynh Thành.

Phía trước đèn đỏ, Tứ Nguyệt đem xe ngừng lại, nắm tay lái ngây người hai giây, sau đó vươn tay, từ trong túi của mình, lấy ra một thứ đỏ rực, ném tới trên đầu gối Cố Khuynh Thành: “ này.”

Là giấy hôn thú, Cố Khuynh Thành mở ra, liền thấy bên trong Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa chụp ảnh chung, phía trên có con dấu nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, phía dưới song song viết tên hai người bọn họ, ngày tháng là hôm nay.

Cố Khuynh Thành khép lại giấy hôn thú, quay đầu hướng về phía Tứ Nguyệt nói: “Các cô kết hôn?”

“Đúng vậy a, kết hôn, không nghĩ tới so sánh với cô theo đại ca còn nhanh hơn, chẳng qua là so sánh với các cô lại khó coi hơn nhiều, các cô có đính hôn, có hôn lễ, mà tôi cùng anh ấy, là một cái chứng nhận như vậy. “ Tứ Nguyệt nói xong, thói quen tự giễu ngoắc ngoắc môi: “Chẳng qua, may là tôi còn có cô, tối nay cô theo tôi ăn mừng tân hôn của tôi đi.”

Tứ Nguyệt những lời này, nói sĩ khí mười phần, nhưng là Cố Khuynh Thành nghe được lòng cô ấytràn đầy chua xót, cô không có nói tiếp, chẳng qua là đem giấy hôn thú đặt ở trong túi Tứ Nguyệt.

Kế tiếp dọc theo đường đi, hai người cũng là trầm mặc không nói.

Tứ Nguyệt bảo là muốn cùng Cố Khuynh Thành cùng nhau ăn cơm, đúng vậy là ăn cơm tối, chẳng qua chỉ là tìm một tiệm ăn nhanh kiểu Trung Quốc, tùy tiện ăn một tí, liền lôi kéo Cố Khuynh Thành đi karaoke.

Cố Khuynh Thành mang thai không thể uống rượu, chỉ là đối với Tứ Nguyệt nói thân thể của mình không thoải mái uống không được, Tứ Nguyệt cũng không miễn cưỡng, nhưng như cũ gọi hai bình rượu tây to, sau đó cho Cố Khuynh Thành điểm một lọ nước khoáng.

Tới karaoke vốn chính là ca hát, Tứ Nguyệt đúng là hát, vừa vào ghế lô, Tứ Nguyệt cầm cái mic, tùy ý chọn vài bài hát, hát một ca khúc lại một ca khúc, hát đến cuối cùng, cô ấy liền đi tới trước máy chọn bài « Em luôn đứng ở nơi bị anh tổn thương » .

“Cô không muốn cưỡng đoạt tất cả của người khác, nhưng mà người yêu ép cô phạm sai lầm, tình cảm ở lúc hãm sâu rơi xuống, đả thương người mãi không dừng tay, cho đến chính mình đụng phải vết thương...”

Bài hát này có rất nhiều lời ca, nhưng là Tứ Nguyệt lại phản phản phục phục chẳng qua là hát một câu Trứ Giá, càng hát về sau, Cố Khuynh Thành tinh tường thấy khóe mắt Tứ Nguyệt, treo hai hàng lệ trong suốt, cho đến khi Tứ Nguyệt thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc hát không được, cô ấy mới đưa cái mic ném ở một bên, cầm lên bình rượu trên bàn, giống như là uống nước, ừng ực uống hơn phân nửa bình, mới nhìn Cố Khuynh Thành, chảy nước mắt mở miệng, nói: “Khuynh Khuynh, cô biết không? tôi có được lão Ngũ rồi, nhưng là đáy lòng tôi một chút cũng không thoải mái, tôi đến bây giờ đều nhớ được, vẻ mặt cái Tiểu Chân Ái kia, thấy tôi cùng lão Ngũ nằm ở trên một cái giường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.