Đường Thời đưa tay phải ra, dùng ngón cái cùng ngón trỏ nâng cằm Cố
Khuynh Thành lên, buộc cô thẳng tắp nhìn hai mắt của mình: “Cố Khuynh
Thành, ba năm trước đây tôi ngủ với em, ba năm sau em trở về nước, một
chút cũng không e lệ tới quấn tôi, hao tổn tâm cơ muốn có con của tôi ,
muốn gả cho tôi, không phải là vì chút tiền kia sao? Tôi đối với em mà
nói, không phải là máy rút tiền tự động, công cụ mang Cố thị nhà em lên
cao thành Phượng Hoàng sao? Hiện tại em còn cùng tôi giả vờ thanh cao
đến trả ta tiền cái gì, khó có thể là cảm thấy năm trăm ngàn quá ít,
muốn đưa năm trăm triệu, năm mươi tỷ, năm trăm tỷ?”
Đường Thời từ
trước đến giờ miệng mồm sắc bén, lúc này dưới sự phẫn nộ, anh chỉ muốn
trên người anh có bao nhiêu đau, cô cũng phải có bấy nhiêu, cho nên câu
chữ nói ra tựa như độc dược, hung hăng mà đâm vào trong trái tim Cố
Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhìn đường cong cánh môi hoàn mỹ của Đường Thời, con ngươi đen nhánh xinh đẹp từ từ trở nên có chút tan vỡ,
cô không ngờ tới, anh thế nhưng sẽ lần nữa đối với cô nói ra những lòi
hà khắc như vậy.
Trước kia, mỗi một lần cô đều là ôm mục đích đến
gần anh, anh tức giận mắng cô, chán ghét cô, ghét bỏ cô, cô có khổ sở,
cảm thấy mất mặt, nhưng là, sẽ không giống là như bây giờ, cô thế nhưng
cảm giác mình đau đớn tựa như dao cắt.
Từ lúc nhỏ, người Cố Gia đã nói cho cô biết, cô phải gả cho Đường Thời, chỉ có gả cho Đường Thời,
Cố Gia mới có vinh hoa phú quý, cho nên, cái kia bị Cố Gia cường điệu
yêu cầu, theo lý thường phải trở thành giấc mộng của cô, cô vẫn liều
mạng vì giấc mộng của mình cố gắng, phấn đấu, thậm chí không chừa thủ
đoạn nào, cô không có cảm giác mình làm như vậy không đúng, thậm chí cô còn cảm thấy, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, cô chính là thành công.
Cho tới bây giờ, cô từ trong miệng của anh, nghe thấy cô gả cho anh, là vì
chút tiền kia của anh, cần gì tỏ vẻ thanh cao đến trả tiền cho anh, cô
thế nhưng cảm giác mình giống như là bị anh hung hăng mà quăng một cái
tát, ở trước mặt anh có chút không nâng nổi mặt lên.
Thật là kỳ quái a... Trước kia, cô chỉ muốn làm người yêu của anh, cũng không quá để ý ánh mắt cùng cái nhìn của anh đối với cô.
Thậm chí, lúc đó cô cảm giác mình trước kia thủ đoạn cùng tâm tư của mình có chút hèn hạ, nhưng lúc này, cô cảm giác mình... rất vô sỉ...
Cô
tới đây đem tiền trả lại cho anh, là vì làm cho đáy lòng mình thoải mái, vì để cho anh cao hứng, nhưng là bây giờ, cô nhưng cảm giác mình có
chút không còn mặt mũi nhìn anh.
Mắt Cố Khuynh Thành sợ là đã
trương thành một mảnh, cô cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu, trong lúc bất chợt liền vươn tay đẩy ra Đường Thời, sau đó khom người đem chi phiếu trên mặt đất nhặt lên, cũng không dám đi tới trước mặt Đường Thời đưa cho anh, chẳng qua là vội vã đặt ở bên giường.
Cả quá trình,
Cố Khuynh Thành nhìn cũng không dám nhìn tới Đường Thời một cái, thay vì nói là không dám nhìn tới, không bằng nói là không mặt mũi nào đối mặt.
Cô có chút sợ, từ đáy mắt Đường Thời, nhìn ra ghét bỏ cùng chán ghét.
Lúc ấy, cô phát giác, chính mình có chút hối hận, khi bản thân mang mục
đích vì tiền của Đường Thời mà đến gần cùng lấy lòng anh.
Cất kỹ
chi phiếu rồi, Cố Khuynh Thành mở miệng nói: “Thẻ em để ở chỗ này rồi,
em còn muốn trở về bệnh viện chăm sóc ba ba, em đi trước.”
Nói
xong, Cố Khuynh Thành liền cúi thấp đầu, xoay người, hướng về phía cửa
phòng ngủ đi tới, chẳng qua là cô còn chưa đi được hai bước, liền cảm
giác được cổ tay của mình bị tóm lấy, nhưng ngay sau đó cả người liền bị vứt lên giường.