Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 480: Chương 480: Tôi Đối Với Em Mà Nói Là Gì? (10 )




Đường Thời liếc chi phiếu trong tay Cố Khuynh Thành một cái, như là dự cảm đến cái gì, sắc mặt bất ngờ lạnh xuống: “Đây là cái gì?”

Đường Thời đã thật lâu rồi chưa từng mặt lạnh đối với Cố Khuynh Thành, lúc này thần tình bất chợt chìm xuống, khiến Cố Khuynh Thành sợ đến ngón tay run rẩy một cái, suýt nữa không có cầm nổi cái thẻ kia... !

Cố Khuynh Thành ngay cả thở cũng không dám, lấy hết dũng khí, thấp giọng nói: “Đây là tiền anh đầu tư cho cha em.”

Đường Thời ưu nhã dựa vào ghế sa lon, không có nhìn Cố Khuynh Thành: Không phải tôi đã nói sao? Đầu tư có nguy hiểm, nguy hiểm này, Đường Thời tôi vẫn có thể gánh vác nổi.”

”Thế nhưng mẹ em nói, số tiền này không có thông qua sổ sách công ty, là của cá nhân anh, cho nên tiền, em trả lại cho anh là phải...”

Vốn là Đường Thời định thần nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha, ánh mắt bất chợt rơi thẳng vào người Cố Khuynh Thành.

Khóe môi của anh, kèm theo những lời này của cô, dẫn ra một nụ cười.

Bởi vì nụ cười kia, vẻ mặt người đàn ông, càng trở nên tinh tế động người.

Thế nhưng, Cố Khuynh Thành cảm thấy nụ cười tuyệt đẹp như vậy, như là phun độc, dọa cô sợ đến tim dừng lại.

Biểu cảm trên mặt anh, ngoại trừ cười, cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ là nhiện độ đáy mắt, lại giông như băng tuyết nghìn năm không thay đổi, lạnh như băng dọa người, khiến nhiệt độ trong phòng, còn thấp hơn nhiếu.

Cố Khuynh Thành sợ nhất chính là Đường Thời như vậy, khiến người ta đọc không hiểu, bộ dạng nhìn mình chằm chằm.

Đường Thời nhìn như bình tĩnh như thường như vậy, thế nhưng cô lại biết, tùy thời có thể bộc phát nguy hiểm trí mạng.

Cô sợ đến nỗi lập tức dừng nói lại, đem lời nói chính mình sắp nói cẩn thận loại bỏ một lần, cô thay anh làm sáng tỏ Thịnh Đường, còn chủ động gánh chịu tiền anh đầu tư, cô đã làm được rất thay anh, hình như không có xuất hiện bất kỳ sai lầm, tại sao anh lại tức giận chứ?

Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi thật lâu, mới từ trên ghế salon đứng dậy, thong thả không nhanh không chậm đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, vươn hai ngón tay, rút đi tấm chi phiếu và thẻ từ trong tay cô, cầm ở trước mặt quan sát hai mắt: “Trong thẻ này là tiền em trả sao?”

Giọng Đường Thời, nghe tất cả như thường, Cố Khuynh Thành đánh giá vẻ mặt Đường Thời, phát hiện anh vẫn tính là bình tĩnh, Vì vậy nuốt nước bọt, cân nhắc ngôn ngữ một chút, trả lời vấn đề Đường Thời:“Trong thẻ này có 50 triệu, thẻ không có có mật mã.”

Lời Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, bất chợt sắc mặt của người đàn ông âm hàn, ném mạnh tấm thẻ về phía mặt Cố Khuynh Thành: “Cố Khuynh Thành, em đem cái sổ sách này thật rõ ràng!”

Lực đạo Đường Thời hơi lớn, cái thẻ đập vào tóc Cố Khuynh Thành, kèm theo chút đau đớn, ngay cả tóc của cô cũng đều bị rối.

Cố Khuynh Thành hoàn toàn không ngờ, Đường Thời nói trở mặt liền trở mặt, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu, toàn thân cô co rúm người lại, cúi đầu xuống thấp nhất.

Anh vội vả muốn đi bệnh viện nhìn cha cô như vậy, kết quả cô ở đây? Lại cầm tiền, tự mình tới cửa trả anh!

Buồn cười, thật đúng là buồn cười!

Đường Thời lại thấy phải đám lửa ở trong cơ thể mình, trong nháy mắt bùng nổ, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng của mình bốc cháy, toàn thân, bất kể là huyết dịch hay là tế bào hoặc xương tủy, đều nóng rực đau đớn, ngay cả tim, cũng đau khiến anh có chút tê liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.