Cố Khuynh Thành từ ngân hàng đi ra, liếc mắt nhìn thời gian, đã là bốn giờ đồng hồ.
Thường thường vào lúc này, Đường Thời không phải đang họp, chính là phải chuẩn bị rời công ty tham gia bữa tiệc.
Cố Khuynh Thành trầm tư một hồi, quyết định đi nhà Đường Thời, chờ anh về nhà.
”Bác Cố bị ngất?” Lâm Cảnh Thần nói, mặc dù đơn giản, thế nhưng vấn đề liên
quan đến cũng rất nhiều, nhưng Đường Thời chỉ quan tâm đến vấn đề Cố
Chính Nam té xỉu nằm viện này.
Anh hỏi Lâm Cảnh Thần xong, liền
nhớ tới Cố Khuynh Thành canh giữ ở trong bệnh viện, bộ dạng chiếu cố cha mình tội nghiệp, cả người cũng không suy nghĩ liền đứng lên, trực tiếp
mở ngăn kéo bàn ra, tùy tiện tìm ở bên trong một cái chìa khóa xe, đi ra ngoài của.
”Anh, anh đi đâu vậy?” Lâm Cảnh Thần biết rõ còn hỏi.
Đường Thời không có lên tiếng, đi thẳng qua người Lâm Cảnh Thần.
Lâm Cảnh Thần tâm tình cực tốt, ghé vào lan can lầu hai, nhìn Đường Thời ba bước hai bước, tốc độ cực nhanh xuống lầu, sau đó có chút không sợ trời không sợ đất mở miệng, chế giễu: “Anh, không phải anh có thể kìm nén
sao? Tại sao vừa nghe bác Cố sinh bệnh, lại giống như cha mình sinh bệnh vội vả vậy.”
Đường Thời làm sao không có nghe ra Lâm Cảnh Thần
chế giễu mình, anh giơ tay lên, chỉ về phía Lâm Cảnh Thần, một câu cũng
không nói, liền trực tiếp đi tới chỗ đổi giày.
Đường Thời vội vội
vàng vàng đổi lại giày, liền kéo cửa ra, người còn chưa có ra ngoài,
liền thấy thang máy đối diện, tinh tinh một tiếng mở ra, Cố Khuynh Thành từ bên trong đi tới.
Lâm Cảnh Thần cách một lúc, mới cất bước,
khoan thai chậm rãi từ trên cầu thang xuống, mới vừa đi tới tầng một,
anh ta lại thấy Đường Thời đứng ở cửa, Lâm Cảnh Thần nhíu mày một cái:“Anh, tại sao anh còn chưa đi?”
Đường Thời đưa lưng về phía anh, không có phản ứng chút nào.
Lâm Cảnh Thần có chút buồn bực giẫm chận tại chỗ đi tới, sau đó thấy đứng ở ngoài cửa, Đường Thời và Cố Khuynh Thành, lúc này mới cười lên tiếng
gọi Cố Khuynh Thành: “Chào, Khuynh Thành, em đã tới, anh ấy đang nói
muốn đi...”
Lâm Cảnh Thần còn chưa nói hết, liền nhận được ánh mắt Đường Thời trừng tới, khiến Lâm Cảnh Thần sợ đến nỗi đem nửa câu sau,
nuốt vào trong bụng, sau đó cười hai tiếng, mượn cớ lung tung, đi qua
bên người Đường Thời, khoát khoát tay với Cố Khuynh Thành, nói một câu“Tạm biệt”, liền bước vào thang máy, chuồn mất.
Thang máy tinh một tiếng vang lên rời đi, lập tức cả lầu rơi vào yên tĩnh.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, sau đó tránh người ra, đem cởi giấy mới đi vào, tiêu sái trở về phòng.
Cố Khuynh Thành hít sâu một hơi, đi vào phòng, trước tiên cô đổi dép, sau
đó liếc mắt nhìn Đường Thời lên lầu, vươn tay đóng cửa, cũng lên lầu
theo.
Cố Khuynh Thành theo Đường Thời trở về phòng ngủ chính,
Đường Thời tư thế thanh thản ngổi ở trên ghế sa lon, mở mắt liếc mắt Cố
Khuynh Thành một cái, sau đó mở miệng: “Không phải cha em nằm viện sao?
Chạy qua đây làm gì?”
Khả năng bởi vì cú điện thoại buổi sáng, Cố
Khuynh Thành biết Đường Thời có chút mất hứng, cả người cô trở nên có
chút cẩn thận từng li từng tí, nghe được câu hỏi Đường Thời, trợn tròn
mắt quan sát Đường Thời, mới vươn tay, từ trong túi mình lấy ra tấm chi
phiếu và thẻ kia, đưa tới trước mặt của Đường Thời.
Đường Thời
liếc cái thẻ trong tay Cố Khuynh Thành một cái, như là dự cảm đến cái
gì, sắc mặt bất ngờ lạnh xuống: “Đây là cái gì?”