Đường Thời trầm mặc một hồi, nói: “Không cần, cô trực tiếp đưa tôi
trở về căn nhà trong thành phố, gọi cho Lão Nhị và Lão Tam, tới nhà của
tôi.
”Vâng, Đường Tổng.” Trương Tiểu Tả lấy điện thoại di động ra, âm điệu khéo léo nói vào trong điện thoại, sau khi cắt điện thoại,
Trương Tiểu Tả nhìn xuyên qua kính chiếu hậu một cái, nhìn thấy biểu cảm người đàn ông bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là ánh mắt, hơi có vẻ hơi ngẩn ngơ, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Trương Tiểu Tả đưa
Đường Thời đến anh anh, liền lái ô-tô rời đi, Đường Thời đi thang máy,
trở lại nhà trọ chưa tới năm phút đồng hồ, Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên
một trước một sau chạy tới.
Hội nghị đa số đều là Lục Nhiên phân
tích, thỉnh thoảng Lâm Cảnh Thần sẽ chen một câu, thiếu Tô Niên Hoa
trong ngày thường nói nhiều và Tứ Nguyệt thỉnh thoảng nũng nịu, hội nghị hơi có vẻ buồn chán.
Nhất là trong ngày thường Đường Thời, họp
cũng ít nói, trực tiếp từ khi hội nghị bắt đầu đến khi kết cục, đều bảo
trì tư thế không nói một lời.
Thật vất vả đến khi hội nghị kết
thúc, Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần trực tiếp đứng dậy, dự định chạy đi,
chỉ tiếc, hai người Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần còn chưa đi ra khỏi cửa
thư phòng, Đường Thời bất chợt lên tiếng, kêu một câu: “Lão Tam.”
Lâm Cảnh Thần dừng chân lại, theo bản năng quay sang nhìn Lục Nhiên cầu
cứu, Lục Nhiên đưa trả lại cho anh ta một ánh mắt đừng sợ, hoàn toàn
không có để ý tới anh em mà dẫn đầu rời đi, Lâm Cảnh Thần hướng về phía
bóng lưng Lục Nhiên ắn răng nghiến lợi một hồi, sau đó mới chậm rãi xoay người, hướng về phía Đường Thời cười híp mắt hô một tiếng: “Anh, chuyện gì?”
Đường Thời không nói gì, chỉ nhìn thẳng Lâm Cảnh Thần, tinh thần có vẻ hơi du đãng.
Người phụ nữ kia, khi Cố Gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ý niệm đầu tiên không phải là tới tìm vị hôn phu là anh, mà một mình đảm đương một phía đứng
ra đi gánh chịu tất cả mọi chuyện, còn nhân từ đại nghĩa làm sáng tỏ cho Xí Nghiệp Thịnh Đường như vậy.
Không có người biết, khi anh nhìn thấy cô trong buổi họp báo, trong lòng anh rốt cuộc mất mát như thế nào.
Cái này còn không đáng buồn nhất, đáng buồn nhất chính là, vị hôn thê của
anh, dĩ nhiên mở miệng với anh, nói trả lại cho anh 50 triệu.
Thật đúng là buồn cười a... Cô thà rằng biến đổi tâm tư đi lợi dụng anh, lại không muốn quang minh chính đại đến ỷ lại anh.
Đối với cô mà nói, cô muốn chỉ là một cuộc hôn nhân, một cái anh phận bà Đường, chứ không phải người đàn ông Đường Thờinày.
Cô không cần anh.
Cho nên, anh liền mạng đè nén bản thân, không đi cho cô cần.
Thế nhưng, mặc dù như thế, anh lại phát hiện, bản thân vẫn như cũ thua cô.
Lâm Cảnh Thần bị Đường Thời nhìn vậy có chút sợ hãi trong lòng, lúc sắp
không chịu nổi, Đường Thời mới bất chợt lấy ánh mắt ra, nhìn anh chụp Cố Khuynh Thành đang cười tự nhiên trong máy tính trên, cánh môi hung mím
chặt, sau đó giọng nói hơi có vẻ trầm ổn hỏi một câu: “Hiện tại tình
huống Cố Gia thế nào?”
Lúc này Lâm Cảnh Thần mới thở phào một cái, nói: “Nói thì có chút nặng, Cố thị bị đình trỉ, mặt khác đúng vào buổi
sáng, Cố Chính Nam biết tin tức này đã hôn mê.”
Cố Khuynh Thành ở cùng Tứ Nguyệt một lúc, mới cầm chi phiếu Tứ Nguyệt đưa chorời đi.
Cô đi tới ngân hàng, đem số tiền dưới danh nghĩa cha, chuyển tới thẻ không có mật mã, thuận tiện đem tiền Tứ Nguyệt chuyển vào.