Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 473: Chương 473: Tôi Đối Với Em Mà Nói Là Gì? (3 )




Cố Khuynh Thành dùng sức nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, lại mở miệng nói với Đường Thời trong điện thoại: “ 500 ngàn là của anh, em trả lại cho anh là đúng...”

Câu cuối cùng của Cố Khuynh Thành, âm cuối còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Đường Thời cắt đứt, lời Cố Khuynh Thành, cũng theo theo đó mà ngừng lại, nghe trong loa truyền đến tiếng tút tút tút, khiến trong lòng cô cũng trống rỗng, có một loại hoảng hốt không nói được, nhanh chóng lan tràn tỏng lòng cô.

Cố Khuynh Thành cầm điện thoại di động đờ ra một lúc, mới hồi phục tinh thần lại, cô sợ chờ chút nữa thì Cố phu nhân ra đây tìm mình, nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của mình, vì vậy liền hít sâu một hơi, cố gắng mím môi, sau đó khóe môi treo một tia cười, xoay người, đi trở về phòng bệnh.

Đường Thời cúp điện thoại, đem điện thoại di động trong tay, không chút suy nghĩ dùng sức ném ra, trực tiếp đập vào đồ sứ đối diện rơi xuống.

Đồ sứ bị ném vỡ, phát ra tiếng vỡ trói tai.

Đường Thời cảm thấy ngực bị kìm nén, càng thêm trầm trọng, giống như không phát tiết ra, cả người anh sẽ nổ tung.

Anh nóng nảy giơ chân lên, trực tiếp đá vào bàn làm việc, làm bàn bị xê dịch lớn, mà văn kiện, máy tính, đèn bàn, ly nước bên trên mặt bàn, bị đá rơi loạn xạ trên đất, rơi vào tường, trên bàn trà, truyền ra tạp âm bình bịch.

Bên ngoài phòng làm việc của Đường Thời, là bộ phận thư ký, tất cả mọi người nghe từ bên trong truyền tới âm thanh đập đồ, mọi người đều ngừng công việc trên tay, trố mắt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên thần thái không thể tưởng tượng được.

Rất nhiều người bọn họ, đều là thư ký từ khi Đường Thời tiếp quản Thịnh Đường Xí Nghiệp, mấy năm nay, nếu như nói Đường Thời là người lãnh đạo trực tiếp, càng không bằng nói mình là thần khiến người ngước nhìn.

Bởi vì, người có tâm tình, chỉ có Thần, mới có thể vĩnh viễn duy trì bộ dạng lãnh đạm, giống như buồn vui nhân gian, không có quan hệ gì với anh.

Cũng không phải là không có gặp qua Đường Thời tức giận nóng nảy, thế nhưng cũng giới hạn ngoài miệng độc ác và không nể mặt, chứ chưa bao giờ giống như bây giờ, không khống chế được.

Tiếng đập đồ trong phòng, từ đầu đến cuối không có dừng lại, mặc dù cửa phòng đóng chặt, toàn bộ thư ký lại đều có thể cảm giác được Đường Thời tản ra sát khí.

Không ai dám đứng lên, đi lên coi trộm, chỉ có thư ký trưởng Trương Tiểu Tả phục hồi tinh thần lại, gọi điện thoại cho Lục Tổng, Lâm tổng và Tô tổng, ba người kia đều giống như là tránh né tai nạn gì đó, vội vã cúp điện thoại, giả dạng mình cũng không biết.

Tiếng đập đồ, vẫn vang lên như trước, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng đinh tai nhức óc, khiến thư ký bên ngoài hoảng sợ run rẩy.

Đại khái là người bên trong đập mệt, cũng phát tiết đủ, cuối cùng không có tiếng vang, lúc này đám thư ký mới thở phào nhẹ nhõm, lại vẫn không có người dám đứng lên từ vị trí.

Toàn bộ khu làm việc của tổng giám đốc, vông cùng yên tĩnh, giống như kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe.

Quá không biết bao lâu, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặt, cuối cùng bị người mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.