Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 474: Chương 474: Tôi Đối Với Em Mà Nói Là Gì? (4 )




Tất cả thư ký đều giống như bị điện giật, ngồi thẳng tắp, mọi người bình ổn hô hấp, không dám nhìn tới Đường Thời đi ra từ cửa phòng làm việc tổng giám đốc.

Đường Thời đi vào bộ phận thư ký, đứng ở thư trước bàn làm việc của thư ký trưởng Trương Tiểu Tả.

Trương Tiểu Tả cũng không dám thở mạnh tiếng, cúi đầu, đứng lên, giọng nói có chút run rẩy: “Đường Tổng, ngài có gì phân phó?”

”Buổi trưa hẹn Lý tổng cùng cơm trưa, cô đi cùng tôi.”

”Vâng.” Trương Tiểu Tả vội vội vàng vàng ứng phó một câu, thủy chung không dám đi nhìn Đường Thời, chỉ cúiđầu, thu thập xong đồ đạc của mình, đuổi kịp Đường Thời.

Khi Đường Thời ra khỏi bộ phận thư ký, trong lúc bất chợt như là nhớ tới cái gì, cước bộ ngừng lại, quay sang nhìn một người thư ký đang giả bộ nhìn chằm chằm máy tính, giọng điệu lạnh nhạt nói:“Tìm người thu dọn phòng làm việc giúp tôi.”

”Vâng, Đường Tổng.” Thư ký kia căng căng đứng lên, ứng đối một câu

Đường Thời không nói gì, chỉ cất bước rời đi, Trương Tiểu Tả vội vã đuổi theo.

Chờ đến khi bóng dáng Đường Thời và Trương Tiểu Tả biến mất vào tỏng thang máy, đám người thư ký mới rối rít thở phào một cái, sau đó thư ký bị Đường Thời phân phó, mới nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Đường Thời, đẩy cửa ra, chứng kiến tràng cảnh bên trong, chỉ cảm thấy sợ.

Vốn là một phòng làm việc êm đẹp, bây giờ không có một chỗ tốt, khắp nơi đều là đống hỗn độn, căn bản làm cho người ta không chỗ đặt chân, trên mặt đất tán lạc đủ loại gỗ, thủy tinh, đồ sứ, văn kiện, ngay cả bức tranh trên vách tường, như là bị ghế đập qua, đều rách thành hai nửa.

Cố Khuynh Thành vừa về tới phòng bệnh, còn chưa có ngồi xuống, Cố phu nhân đã lập tức đứng lên, kéo cô đến bên cạnh mình, sau đó tiến đến bên tai Cố Khuynh Thành, thấp giọng hỏi: “A Thời gọi điện thoại cho con, nói cái gì?”

Vừa nhắc tới Đường Thời gọi điện thoại cho cô, Cố Khuynh Thành có chút giả bộ trên mặt vui sướng, cô hết sức ổn định nụ cười, tránh nói vào vấn đề chính với mẹ: “Đường Thời, anh ấy hỏi con có cần giúp một tay hay không.”

Cố phu nhân nghe được câu này, trên mặt bỗng nhiên mở cờ, cả người cũng theo thở phào một cái: “Khẳng định A Thời chủ động hỏi con có cần hỗ trợ hay không, vậy đại biểu cho việc A Thời không có tức giận, cũng may, cũng may...”

Cố phu nhân liên tiếp nói xong vài tiếng “Cũng may”, nói khiến cho lòng của Cố Khuynh Thành hạ xuống.

”Vậy, Khuynh Khuynh, con trả lời A Thời thế nào?”

Cố Khuynh Thành nghĩ đến những chuyện bản thân nói trả tiền với Đường Thời, sau đó lại nghĩ đến nếu bị cha mẹ biết, phải trả 50 triệu lại cho Đường Thời, sợ rằng sẽ cảm thấy áp lực lớn, vì vậy khẽ cười, lời nói không chút ăn nhập: “Con nói, hiện tại danh tiếng Cố Gia đang nằm trên đỉnh sóng, quá đợt rồi hãy nói tiếp.”

”Vậy cậu ấy nói với con sao?”

Cố Khuynh Thành bỗng nhiên dừng lại, rũ mi mắt xuống, nhẹ nói: “Anh ấy nói lúc nào cần, có thể tùy lúc liên hệ anh ấy.”

”Có A Thời nói như vậy, ta có thể yên tâm.” Cố phu nhân bất chợt như là nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Vậy, A Thời biết cha con bị bệnh không? Nó có tới thăm cha con không?”

”Con...” Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt một cái: “Con còn không có nói cho anh ấy, anh ấy bận rộn công việc như vậy.”

”Cũng được, chẳng qua, Khuynh Khuynh, cha con là cha vợ tương lai của nó, cha con chỉ có một đứa con gái, nó tới thăm cha con một chút, nhất định cha con sẽ thật cao hứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.