Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Cố Chính Nam ở trên giường bệnh, nhẹ giọng vâng một tiếng, nói: “Con biết rồi.
Gần sát buổi trưa, Cố Chính Nam tỉnh lại, một nhà ba người ở trong bệnh
viện ăn cơm xong, Cố Khuynh Thành cùng cha chơi một ván cờ tướng.
Trong lòng Cố Khuynh Thành đều bị Đường Thời và 500 ngàn nhồi vào trĩu nặng,
có chút để cho cô không thở được, thế nhưng, cô vẫn cố gắng để cho mình
biểu hiện nhu thuận hiểu chuyện, chơi với cha hài lòng, vẫn kiên trì đến ba giờ, lúc cha ngủ, Cố Khuynh Thành hướng về phía Cố phu nhân, tìm một lý do cô phỉa trở về công ty, rời đi.
Đi ra khỏi bệnh viện, nụ
cười trên mặt Cố Khuynh Thành mới thu liễm, lấy điện thoại di động ra,
liếc mắt nhìn màn hình im lặng, không có bất kỳ tin nhắn và điện thoại
của Đường Thời, ngay cả wechat cũng hoàn toàn yên tĩnh, Cố Khuynh Thành
nhìn chằm chằm màn hình ngây ngốc một hồi, sau đó gọi một cú điện thoại
cho Tứ Nguyệt.
Điện thoại kêu một lát mới có người nghe, tiếng Tứ Nguyệt, nghe có chút khàn giọng: “Khuynh Khuynh?”
”Ừ, Tiểu Nguyệt, cậu đang ở đâu?”
”Đang ở nhà.” Tứ Nguyệt dừng một cái: “Có chuyện gì sao?”
”Có chút việc, mình tìm cậu, chúng ta gặp mặt nói đi.”
”Được.”
Cúp điện thoại, Cố Khuynh Thành ngăn một chiếc xe taxi, trực tiếp đi tới nhà Tứ Nguyệt.
Cố Khuynh Thành biết, Tứ Nguyệt nói nhà của mình, là chỉ nhà riêng của cô, Cố Khuynh Thành đã tới rất nhiều lần, cho nên đến cửa khu, Cố Khuynh
Thành quen đường tìm được nhà của Tứ Nguyệt.
Nhấn chuông cửa, quá
một lúc lâu, trong nhà mới truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa
bị mở ra, lộ ra Tứ Nguyệt mặc chiếc vát ngủ, sắc mặt cô ấy trắng bệch,
đầu tóc rối bời, khóe miệng sưng đỏ, tóc che lại gò má có mấy vết đỏ.
Cố Khuynh Thành thấy Tứ Nguyệt như vậy, vội vội vàng vàng đi lên, giơ tay
vén tóc Tứ Nguyệt, nhìn nửa gương mặt sưng đỏ, mi tâm nhíu lại: “Tiểu
Nguyệt, mặt của cậu bị sao vậy? Ai đánh?”
Tứ Nguyệt lại rất bình tĩnh, tránh mặt khỏi Cố Khuynh Thành, xoay người đi vào phòng.
Cố Khuynh Thành vào cửa, đi sau lưng Tứ Nguyệt: “Người nào xuống tay ác như vậy, đánh cậu sao?”
Tứ Nguyệt giống như căn bản không có nghe được lời Cố Khuynh Thành, đi
thẳng vào trong bếp! Trước rót cho Cố Khuynh Thành một ly nước trái cây, sau đó bưng đến phòng khách, ưu nhã ung dung ngồi xuống, đẩy nước trái
cây lên trước mặt của Cố Khuynh Thành, mới có vẻ như không liên quan đến mình, mở miệng nói: “Lão Ngũ đánh.”
Đáy mắt Cố Khuynh Thành thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Anh Liên Hoa? Anh ấy đánh cậu?”
”Ừ.” Tứ Nguyệt gió êm sóng lặng gật đầu, giơ tay gẩy tóc của mình, Cố Khuynh Thành nhnah mắt nhìn thấy, trên cổ trắng nõn của Tứ Nguyệt, đầy vết
tích xanh tím.
Cố Khuynh Thành và Đường Thời trải qua rất nhiều
lần gần gủi da thịt, tự nhiên cô biết, những dấu vết trên da thịt Tứ
Nguyệt, rốt cuộc đại biểu cho cái gì, nhất thời có chút khiếp sợ mở
miệng: “Tiểu Nguyệt, cậu, cậu và,anh Liên Hoa,...”
Mặc dù Cố
Khuynh Thành không có nói nửa lời sau, thế nhưng Tứ Nguyệt cũng hiểu
được cô chỉ cái gì, Tứ Nguyệt không có bất kỳ che giấu với Cố Khuynh
Thành, thoải mái gật đầu, khẳng định với Cố Khuynh Thành: “Đúng vậy, cậu không có đoán sai, mình lên giường với Lão Ngũ.”
Cố Khuynh Thành bị hoảng sợ không nói được.