“Huống chi, hiện tại Cố thị ở trong đáy mắt mọi người, chẳng qua chỉ
là một một công ty nhỏ không lên được bàn tiệc, mọi người người còn
nguyện ý tiếp tục hợp tác với Cố thị?”
Đường Thời mím môi, tiếp nhận bút Phùng Tổng đưa, cũng không nói lời nào, chỉ tùy ý lật qua nội dung hợp đồng....
Phùng Tổng chỉ là cho rằng Đường Thời đã quen kiểm tra hợp đồng một chút xem
có xuất hiện sai lầm gì không, cũng không có đặc biệt để ý nói tiếp:“Có rất nhiều hoạt động thương nghiệp và yến hội, mọi người cũng không
có mời Cố Chính Nam, mỗi lần Cố Chính Nam đều bám dính theo tới, mọi
người cũng chỉ làm chút dáng vẻ bạn cũ với Cố Chính Nam, thế nhưng ông
ta lại thật sự cho rằng mọi người xem mình rất tốt...”
Lời Phùng
Tổng còn chưa nói hết, Đường Thời bất chợt ném biuts trong tay lên bàn,
bút lăn hai vòng, rơi xuống bên tay Phùng Tổng.
Phùng Tổng im
lặng, cầm bút lên, liếc mắt Đường Thời một cái, còn chưa kịp mở miệng
hỏi Đường Thời làm sao, Đường Thời lại nhìn chằm chằm ánh mắt của ông,
khẽ cười một tiếng, sau đó ngữ điệu nhẹ nhàng: “Nhìn thấy ông ghét Cố
thị như vậy, ngược lại tôi thấy yên tâm.”
Phùng Tổng cau mày một cái, có chút đoán không ra rốt cuộc Đường Thời đáy có ý gì, ông nhìn
Đường Thời chằm chằm một hồi, mới mở miệng hỏi: “A Thời, lời này của cậu là có ý gì?”
”Có ý gì? Chính là ý trên mặt chữ.” Giọng điệu Đường Thời vẫn ung dung tùy tính, mắt nhìn chằm chằm Phùng Tổng, còn lộ ra vẻ có chút ý cười: “Phùng Tổng, có cầ tôi giải thích ý trên mặt chữ cho
ông hay không?”
Đường Thời cũng không có chờ Phùng Phùng nói
chuyện, anh nở nụ cười nhạt, đập tay lên bản hợp đồng trên bàn, ngữ điệu bình tĩnh nói: “ Xin lỗi, ngay vừa rồi tôi đã làm ra một quyết định,
tôi tạm thời bỏ đi ý niệm hợp tác với Phùng Tổng, chuẩn bị đổi thành hợp tác với Cố thị.”
Sắc mặt Phùng Tổng, trong nháy mắt trở nên có chút khó coi: “A Thời, cậu làm vậy là có ý gì?”
”Phốc...” Đường Thời khẽ cười một tiếng, ngữ điệu mang theo vài phần lười biếng
nói: “Phùng Tổng, vừa rôi ông hỏi vấn đề này, tôi còn có thể lý giải
Phùng Tổng không hiểunhững gì tôi nói, bây giờ tôi nói rõ ràng như thế,
Phùng Tổng còn hỏi tôi có ý gì, thật là làm cho người ta có chút...”
Đường Thời lắc đầu, làm ra bộ dạng tôi không muốn nói đây là ông bức tôi nói, nói tiếp: “Nếu Phùng Tổng thật sự không hiểu, tôi đây sẽ không
ngại giải thích cho Phùng Tổng nghe, đơn giản mà nói, chính là ghê tởm
Phùng Tổng!”
Sắc mặt Phùng Tổng, trở nên lúc trắng lúc xanh: “A Thời, cái này hợp đồng hợp tác này là cô út của cậu định với Phùng thị.”
”Đừng đề cập tới cô út tôi!” Đường Thời chợt đứng lên, vẫn ung dung lạnh
nhạt, trong lúc bất chợt thay đổi sang lạnh và trầm, nhìn chằm chằm mắt
Phùng Tổng, lộ ra một chút nguội lạnh: “Nếu như không phải tôi xem Phùng gia và Đường Gia có chút quan hệ thân thích, thì xí nghiệp Phùng thị
tối hôm qua đã không tồn tại ở trên đời này!”
”Không phải Phùng Tổng nói phải quản giáo dạy lại con gái tốt của mình sao?”
”Phùng Tổng thật đúng là phải quản giáo con gái của mình.” Đường Thời vừa nói, ánh mắt rơi vào trước mặt của Phùng Y Y, ánh mắt giống như ánh dao sắc
bén không gì sánh được: “Trả hai trăm ngàn USD thuê người bắt cóc Cố
Khuynh Thành, đay rõ ràng chính là muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, Phùng Y
Y, tôi dường như nói qua với cô, đừng động Cố Khuynh Thành khiến tôi
phiền phức, lần đầu tiên là cảnh cáo, lần này là uy hiếp...”
...