Nói xong,, Đường Thời vươn tay rút hợp đồng trên bàn, xé ra thành
mảnh nhỏ: “Nếu như lần sau, Phùng Y Y, nhất định tôi sẽ làm cho cô và
người Phùng thị, tan xương nát thịt, vạn kiếp không tha!”
Đường Thời nói xong, liền xé nát hợp đồng trong tay, ném mạnh lên mặt Phùng Y Y.
Mảnh nhỏ trang giấy, bay lả tả trong phòng.
Đường Thời cũng không có liếc mắt nhìn phụ nữ Phùng thị ngồi trước mặt mình, nắm chìa khóa xe trên bàn, đi ra ngoài cửa.
Đúng là Lục Nhiên và Tô Niên Hoa nghĩ không sai, bây giờ anh thật sự
không thể hành động thiếu suy nghĩ, như vậy chỉ biết thúc đẩy Đường Gia
chia rẽ nhanh hơn.
Thế nhưng, cái này cũng không có nghĩa gì, anh nhất định phải đem chuyện này lật lại dễ dàng.
Anh không động vào được Phùng thị, anh có thể ghê tởm Phùng thị,
không phải rất đáng ghét Cố thị sao? Vậy anh càng muốn đem thứ mà họ
muốn nhất sang cho Cố thị.
Phùng Tổng ngay lúc Đường Thời tới cửa phòng bao, mới đột nhiên phục
hồi tinh thần, ông cũng không có nghĩ gì nhiều liền đứng lên, cho Phùng Y Y một cái tát, ông vốn muốn mở miệng nói: Không phải ta đã bảo để mày
nhẫn nhịn, không nên hành động thiếu suy nghĩ đối với Cố Khuynh Thành,
để tránh biến khéo thành vụng sao.
Thế nhưng ông nghĩ tới Đường Thời còn chưa có rời đi, thốt ra lời
này, liền cho thấy bọn họ có ý định động Cố Khuynh Thành trong đầu, Vì
vậy há mồm một cái, lại chỉ có thể hung hăng nuốt ngụm nước miếng, đè
xuống lời đến khóe miệng, chỉ nói một câu: “Đầu Trong đầu mày nghĩ cái
gì, làm ra những chuyện như vậy!”
Phùng Y Y bị hành động vừa rồi của Đường Thời, hoàn toàn hù dọa, hiện tại lại bị cha đánh một cái như vậy, cô mới giơ tay lên, che mặt mình,
đáy mắt đong đầy nước mắt: “Con không muốn xuống tay với Cố Khuynh
Thành, người con đối phó không phải Cố Khuynh Thành, con muốn đối phó
với Trình Tả Ý, là Trình Tả Ý... Nhưng tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?”
Đường Thời ở cửa nghe được lời này của Phùng Y Y, bỗng nhiên hơi dừng bước, sau đó sải bước rời đi như trước.
Đường Thời lái xe trở về bệnh viện nửa đường, nhận được điện thoại
của Tô Niên Hoa, nói cho anh biết, Cố Khuynh Thành đã tỉnh lại.
Đường Thời “Ừ” một tiếng, mặt mày lúc đó, lại dính một tầng tình cảm ấm áp, dưới chân không thể nhịn được dùng sức, nhấn ga.
Cố Khuynh Thành hôn mê lâu như vậy, vẫn luôn không có ăn uống gì, cho nên lúc cô tỉnh lai, Lục Nhiên lập tức phân phó bệnh viện nấu cháo
loãng.
Lúc Đường Thời chạy đến, hộ sĩ vừa may đem cháo loãng vào phòng bệnh, đang chuẩn bị mở bàn ăn di động, rồi để trước mặt của Cố Khuynh Thành.
”Anh.” Lâm Cảnh Thần thấy Đường Thời tiến vào, dẫn đầu chào hỏi một tiếng, sau đó cao hứng nói: “Khuynh Thành tỉnh lại?”
Đường Thời không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn sang giường bệnh, sau
đó cởi áo khoác ra, kéo cà- vạt, cởi nút áo của áo sơ mi, sắn tay áo
lên, đi về phía dường.
Mấy ngày này Cố Khuynh Thành ở chung với Đường Thời tương đối hòa
hợp, thế nhưng, khuyết điểm cô vừa thấy Đường Thời là khẩn trương, lại
vẫn không có bỏ được, kèm theo Đường Thời tới gần, đáy lòng của cô lại
bị buộc chặt không giải thích được.
Đường Thời thấy hộ sĩ kéo bàn ăn di động tới, nhíu mày một cái, sau đó ngồi thẳng lên méo giường bệnh.
Cố Khuynh Thành lập tức căng thẳng đến cực hạn.
Đường Thời vươn tay, tiếp nhận cháo ở trong tay hộ sĩ, hất cằm về phía bàn ăn: “Đưa Bỏ mấy cái này đi.”
Sau đó cầm cái muôi khuấy cháo trong chén một chút, múc một muôi, để bên miệng của Cố Khuynh Thành.