Đường Thời vươn tay, tiếp nhận cháo ở trong tay hộ sĩ, hất cằm về phía bàn ăn: “Đưa Bỏ mấy cái này đi.”
Sau đó cầm cái muôi khuấy cháo trong chén một chút, múc một muôi, để bên miệng của Cố Khuynh Thành.
Trong quan niệm của Cố Khuynh Thành, luôn là cô chiếu cố cho Đường Thời, cô
nhìn thấy Đường Thời tự mình đút cháo tới miệng, có chút được sủng mà
kinh, theo bản năng mở miệng nói: “Em tự mình làm...”
Cố Khuynh Thành vừa mới thốt ra những lời này, trong lòng hơi hồi hộp một chút, ý thức được mình nói sai.
Cô cự tuyệt như vậy, sợ là sẽ chọc anh mất hứng... Đây là lần được lòng
nhất mà cô được ở chung cùng với anh, kỳ thực cô cũng rất buồn bực, cô
vẫn cảm thấy mọi người đều không thích phiền toái, thế nhưng anh lại đối mặt với phiền phức của cô, không chỉ không có như không chịu được,
ngược lại giống như còn rất có lợi.
Cố Khuynh Thành có chút bất an ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, lại phát hiện trên mặt
người đàn ông, vẫn duy trì biểu cảm bình thản không chút chút gợn sóng
từ khi anh vào phòng bệnh, không có nổi lên không vui và âm trầm chút
nào, ngược lại, lúc anh nghe cô nói câu này, mắt còn liếc về cổ tay của
cô một cái, ngữ điệu còn hiện một chút ôn nhu: “Cổ tay còn sưng.”
Người bắt cóc cô, dùng dây thừng buộc cổ tay cô, cô vốn được nuông chiều từ
bé, da thịt mềm mại, dây thừng xù xì ở dưới việc vô giãy dụa, mài cho cổ tay tinh tế trắng nõn của cô xuất huyết.
Cố Khuynh Thành thấy
Đường Thời ít khi có tính khí tốt, khiến cho có chút kinh ngạc, lại
không nói gì, nuốt cháo vào trong miệng.
Mặc dù Đường Thời theo
thói ẩn giấu tất cả tâm tình của mình, nhưng lúc xúc từng muỗng từng
muỗng cho Cố Khuynh Thành ăn cháo, đáy mắt dính vào một tầng tình cảm ấm áp, rồi bầu không khí ở trong phòng bệnh, cũng đều trở nên ấm áp.
Bị thương khá nặng, khẩu vị vốn cũng không tốt, Cố Khuynh Thành cũng không ăn được nửa bát cháo nhỏ, liền lắc đầu với Đường Thời, biểu thị không
ăn.
Đường Thời cũng không miễn cưỡng, để cháo trên bàn một bên,
lúc này mới liếc Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần và Tô Niên Hoa đứng ở một bên
một cái, có chút chướng mắt không thức thời.
Ba người tiếp thu
được ánh mắt, lúc này mới hoàn hồn, kiếm cớ, trước sau rời đi, cả người
trong phòng bệnh, lập tức chỉ còn lại có Đường Thời và Cố Khuynh Thành.
Đường Thời hạ giường cho Cố Khuynh Thành, đắp chăn cho cô.
Cố Khuynh Thành chưa từng thấy Đường Thời dịu dàng tỉ mỉ như vậy, có chút
không quen rụt người trong chăn, cách một hồi, mới mở mắt ra, thấy Đường Thời vẫn ngồi ở bên không hề rời đi như cũ, Cố Khuynh Thành liếc mắt
nhìn cháo để ở một bên, giùng giằng muốn ngồi dậy.
Đường Thời nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
Cố Khuynh Thành chỉ chỉ cháo trên bàn: “Anh Thời, anh cũng luôn không có ăn gì, anh có muốn ăn chút cháo không.”
Đường Thời chậm rãi nói: “Tôi không đói bụng.”
Cố Khuynh Thành “Ồ” 1 tiếng, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh không nhúc
nhích, khả năng bởi vì uống thuốc, người cô lơ mơ, lại làm thế nào cũng
không ngủ nổi, ánh mắt vẫn không ngừng liếc sang bát cháo.
Liếc rất nhiều lần, Đường Thời than nhẹ một tiếng, nói một câu: “Phiền phức!”
Sau đó, cũng không có đổi bát mới, trực tiếp vươn tay, bưng bát cháo còn nửa mà Cố Khuynh Thành vừa ăn, ăn một hồi cạn xạch.
Cuối cùng Cố Khuynh Thành nhắm mắt lại.
Chỉ là cách một hồi, Cố Khuynh Thành lại mở mắt, giọng của Đường Thời có chút không biết làm sao mà hỏi: “Như thế nào?”