Nam Thần Đột Kích: Pháo Hôi Mau Chạy

Chương 11: Chương 11: Thanh mai trúc mã (10)




Hệ thống: ....

Nó cảm thấy cái này ký chủ có trí tưởng tượng rất tốt nha, có thể nghĩ ra nhiều thứ để khen bản thân mình như vậy, nó thật phục sự tự tin của nàng.

Nhưng không chỉ có mình tiểu hệ thống ngạc nhiên thôi đâu, bên kia còn có cặp đôi khác cũng đang trong tình trạng tương tự.

Kiều Lam, ngươi... Cố Hạo sững người, khiến cho bàn tay đang ôm Kiều Nguyệt dần thả lòng.

Thành công khiến cho sự ghen tuông và không cam lòng của đóa tiểu bạch liên dâng lên gấp bội.

Vì cái gì Kiều Mạc Lam phải trở về nước? Nếu không có nàng ta thì tốt rồi, Kiều Nguyệt thầm nghĩ.

Hạo sẽ mãi mãi thuộc về nàng, đến lúc đó nàng ta sẽ trở thành thiếu phu nhân của Cố gia được người người hâm mộ, hưởng cuộc xa hoa và giàu có. Chứ không phải thấp hèn làm một tiểu tam xen chân vào hạnh phúc gia đình người khác như người mẹ yêu quý của nàng đã từng phải chịu.

Mặc Lam đứng một bên nhìn kịch vui, quay sang nở nụ cười nhẹ với Kiều Nguyệt, nếu như không để ý sẽ tưởng là nụ cười thân thiện a.

Nhưng Kiều Nguyệt là ai? Nàng từ nhỏ đã được học các chiêu trò từ mẹ để câu dẫn nam nhân, không có chuyện nàng không biết ánh mắt của Mạc Kiều Lam có ý nghĩa gì?

Nàng ta rõ ràng là đang chế nhạo nàng, Kiều Nguyệt khuôn mặt trở nên trắng bệch, âm thầm nắm chặt lòng bàn tay.

Mạc Kiều Lam là vị hôn thê thì đã sao? Không phải người Hạo yêu là nàng sao? Nàng ta không có cơ hội đâu!

Không phải ngươi nói muốn giải trừ hôn ước với ta sao? Ta cha mẹ sắp trở về rồi, đến lúc đó chúng ta đường ai nấy đi a~ Mặc Lam vui vẻ nhìn trước mắt sắp gặp họa nam chủ.

Ngươi nói cái gì? Cố Hạo sắc mặt đang nghe đến nàng nói xong câu lúc sau lập tức trầm xuống

Cha mẹ ngươi đang trên đường về nước?

Nếu nàng cha mẹ về tới nước, như vậy hắn giải trừ hôn ước liền càng thêm khó khăn, bởi vì cha mẹ hai bên quan hệ rất tốt, đều là anh em, bạn bè kết nghĩa.

Nếu như bây giờ hắn mà đưa ra việc giải trừ hôn ước, lão ba của hắn sẽ không định cầm gậy đánh chết hắn đi.

Này Mạc Kiều Lam chính là cố ý đi!

Đúng, chính là như vậy...

Hắn gầm nhẹ ra tiếng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Ngươi là cố ý, Mạc Kiều Lam, ta trước nay còn không có nghĩ tới ngươi tâm tư như vậy ác độc.

Ác độc là gì a? Có ăn được không? Ta hảo đói~ Mặc Lam nháy nháy mắt, ngây thơ hỏi

Mạc Kiều Lam ngươi đừng có mà giả bộ ngu ngốc? Đầu tiên là đem Kiều Nguyệt hãm hại, hiện tại lại kêu cha mẹ ngươi trở về, ngươi còn có hay không cảm thấy thẹn với lương tâm? Cố Hạo cảm thấy mệt mỏi, day day Thái Dương nói.

Mặc Lam ngây ra một lúc, cười lạnh nói: Cảm thấy thẹn với lương tâm? Cố Hạo ta đảo cũng muốn hỏi ngươi câu nói này đây. Ta thật vất vả xin phép cha mẹ, đi về nước để tìm ngươi, còn ngươi đâu? Phản bội ta còn chưa tính, lại còn mang theo tiểu tam đến trước mặt ta hỏi tội. Ta với nàng ta quen nhau sao?

Ta... Cố Hạo chần chừ

Ha hả, ngươi không cảm thấy ngươi làm những việc này đối với ta mà nói là một loại tổn thương sao?

Nàng trong lòng thật là vì Mạc Kiều Lam thấy đáng buồn, loại này nam nhân, cùng lắm thì liền từ bỏ. Thiên hạ hảo nam nhi nhiều như vậy, ai mà không kém một tên công tử Cố Hạo chứ. Nếu cho nàng là Mạc Kiều Lam thì nàng mới không thèm yêu một người tra nam đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.