Mặc Lam chán nản dựa người vào ghế, đôi mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa kính ngắm phong cảnh, không hề hay biết rằng người nam nhân bị nàng gắn nhãn yêu nghiệt kia đã mở mắt từ lúc nào.
Cố Sâm nguy hiểm nheo đôi mắt, thật là một vật nhỏ thú vị đâu...
Trước giờ, những người phụ nữ bên cạnh hắn, không tham luyến tiền bạc thì là sắc đẹp của hắn, những con mắt dơ bẩn đó luôn nhìn chằm hắn với vẻ mặt ham muốn, nhưng nữ nhân này thì thật kỳ lạ, trong mắt này không có cái gì gọi là dơ bẩn hoặc say mê khi nhìn hắn. Mà đơn giản nó chỉ là một sự đánh giá đơn thuần xen lẫn chút tò mò.
Nàng chẳng lẽ không biết hắn là ai? Cố Sâm suy nghĩ.
Mặc Lam đang ngồi xem cảnh liền hắt xì mấy cái, What? Là ai đang nói xấu bổn bảo bảo?
Nàng vẻ mặt mộng bức, nghĩ.
Mặt khác, Cố Sâm đang rất tò mà làm sao mà nàng lại có thể chịu được khí tràng của hắn, xem ra nàng cũng không yếu đuối như mấy vị tiểu thư mà hắn từng gặp trước đây.
Những vị tiểu thư con nhà hào môn mà mẹ cho hắn đi xem mắt thật khiến hắn cảm thấy khó chịu, những thứ nước hoa đắt tiền của các nàng chỉ khiến hắn muốn đem các nàng đem đi uy cẩu.
Chính là cô gái này lại không như vậy, mùi hương trên người nàng khiến cho hắn không có cảm giác bài xích, ngược lại là cảm giác rất đỗi quen thuộc, Cố Sâm thầm nghĩ.
Chỉ là nàng có vẻ chán ghét khi nhìn khuôn mặt của hắn, Cố Sâm tỏ vẻ từ khi sinh ra đến giờ chưa từng ai dám tỏ ra khinh bỉ khuôn mặt của hắn, đây là lần đầu tiên hắn nghe được điều này từ một cô gái...
Yêu nghiệt sao?
Hảo, hắn nhận. Cố Sâm khẽ cười, lấy tư thái lười biếng nhất của mình, khẽ gõ lên cửa ô tô, tạo ra những âm thanh nhè nhẹ nhằm khiến Mặc Lam chú ý tới.
Chính là buồn thay, nàng đã ngủ mất rồi.
Hệ thống: Đừng hỏi nó tại sao ký chủ lại ham ngủ như vậy...
Tuy vậy Mặc Sâm cũng không lấy làm tức giận, ngược lại hắn nhẹ nhàng tiến lại gần Mặc Lam. Dùng đôi mắt sắc bén của mình mà đánh giá nàng.
Bộ dạng ngủ của nàng trông rất đáng yêu, đây là điều đầu tiên mà Mặc Sâm nghĩ khi nhìn Mặc Lam ngủ.
Khuôn mặt trắng trẻo tựa như trứng gà bóc cùng với hai cái má hồng phúng phính khiến nàng trở nên thật dịu dàng. Tựa như một tiểu thiên sứ nhỏ với đôi cánh màu trắng trong sáng và ngây thơ, khiến Cố Sâm ngẩn người.
Nhưng hắn rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, rời đi đôi mắt đang chăm chú ngắm Mặc Lam ngủ.
Haizz
Cố Sâm khẽ thở dài, day day cái trán, thầm nghĩ.
Hắn làm sao vậy? Cảm xúc của hắn trở nên rất bất ổn, tựa như cảm giác mất mà tìm lại được vậy?
Trong đầu hắn bỗng xẹt qua một đoạn ký ức nhỏ, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng Cố Sâm có thể đoán được rằng chuyện này liên quan đến nữ nhân đang ngủ kia.
Cố Sâm, nhân gia muốn bông hoa kia
Hảo, tôi sẽ đi lấy cho em
.....
Cố Sâm đau đớn, bàn tay nắm chặt lấy lồng ngực, mồ hôi rơi xuống từng giọt.
Cảm giác này, là đến từ đâu, là bắt đầu khi nhìn thấy nàng sao?
Cố Sâm nghi hoặc quay sang nhìn nữ nhân đang ngủ ngon lành.
------------------------------------------------------------
Chiếc xe lao đi rất nhanh, chỉ trong mấy phút mà đã đến nơi, khiến cho Mặc Lam mơ màng bị đánh thức.
[ Ký chủ, đến nơi rồi, mau dậy a ] Hệ thống vội nói
Ký chủ, ngươi còn muốn hoàn thành nhiệm vụ hay không vậy? Nói tốt sẽ xong nhanh đâu? Nói tốt trong vòng mấy tháng đâu?
Mặc Lam: Lười quá cũng có tội sao...
Hệ thống: Ha hả, ngươi thử nghĩ xem?
Mặc Lam: ...
Được rồi, nàng thua.
Trước lúc xuống xe, Mặc Lam không quên quay đầu lại cảm ơn tài xế - người đã cho nàng đi nhờ,
Cảm ơn ngươi đã cho ta đi nhờ
Tài xế thúc thúc, mỉm cười, Đó là phận sự của ta, chúc tiểu thư đi vui vẻ
A, chút nữa thì quên mất. Mặc Lam gõ gõ đầu, Đây là danh thiếp của ta, nếu ngươi cần thì cứ gọi, ta nhất định sẽ trả ơn nói rồi nàng vội vàng chạy nhanh đi mất, hòa vào với dòng đường đông nghịt.
Cố Sâm ngẩn người, trên tay của hắn vẫn còn truyền đến độ ấm từ bàn tay nàng.
Mạc gia? Cố Sâm nhìn nhanh trên tấm danh thiếp mà lúc nãy Mặc Lam đưa cho hắn.
Xem ra, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Mạc tiểu thư...