Nam Thần Nhà Tôi

Chương 173: Chương 173: Cô ấy là chị của tôi!




“ Đúng vậy a, tấm séc vẫn còn ở trong túi của tôi nè!”

Phương Tinh Nghị như vừa nghĩ ra cái gì đó rồi hỏi cô: “ Tại sao cô lại nghĩ em trai cô yêu đương đồng giới vậy?”

“ Thì lần trước tôi có gọi điện thoại kêu nó về nhà ăn cơm.” Dương Yến lẩm bẩm: “ Người nghe máy của nó nghe giọng rất hung dữ, giống như là con gái vậy đó, nói tôi làm ồn cô ta, tôi hỏi nó có phải là đã có bạn gái rồi không thì nó nói đó chỉ là bạn cùng phòng, giọng của tên đó nghe hay như con gái vậy đó, sau đó....”

Dương Yến nằm lên cạnh bồn tắm rồi thở dài: “Tôi hỏi nó thì nó ấp a ấp úng, giống như là thấy quỷ vậy.”

“ Thứ mấy?”

“ Ủa sao lại hỏi thứ mấy? Hình như là thứ tư thì phải.”

Phương Tinh Nghị sờ sờ cằm của mình, anh nhớ sáng tháng tư Tưởng Song Kỳ có gửi một vài tin nhắn cho anh, nói sói xám rõ ràng là vệ sĩ của cô ta nhưng lại bỏ rơi cô ta để đi hẹn hò với một người phụ nữ khác.

Vậy lúc đó cô ta đã theo dõi Quách Thường Phúc rồi nghĩ rằng cậu ta và Dương Yến là người yêu của nhau sao?

Tư duy của Phương Tinh Nghị vô cùng nhạy bén, chỉ vọn vẻn vài giây thôi mà anh đã nắm rõ được mọi chuyện rồi, anh chậm rãi nói: “ Tin tôi đi, em trai cô không phải gay đâu.”

“ Tại sao?” Dương Yến tò mò sáp lại hỏi.

“Trực giác.”

“........” Dương Yến cười ha hả, cô không hề giấu giếm sự khinh bỉ với anh: “Nếu anh là phụ nữ, tôi sẽ tin vào trực giác này, nhưng anh là đàn ông nên tôi không tin!”

“ Cô yên tâm là được rồi.” Đứng trên lập trường mà nói thì cũng có một số chuyện Phương Tinh Nghị cũng không tiện nói cho lắm, nên Quách Thường Phúc phải tự nói ra mới được: “ Nếu sau này cậu ta mà dắt một cô gái nào đó về thì cô đừng có mà giật mình ngất xỉu đó.”

Dương Yến xua xua tay: “Tôi sẽ không quan tâm đâu, miễn nó thích là được rồi, nhan sắc không quan trọng, thông minh hay không cũng không sao! Kiểu nào cũng được hết, nhưng đừng giống cô Tưởng là được rồi!”

“ Loại như cô Tưởng á, quá kiêu ngạo rồi, chỉ thích hợp gả vào hào môn để người ta nuôi thôi. Hơn nữa em trai tôi lại yếu đuối, tôi thật không thể tưởng tượng được nó sẽ bị bắt nạt đến nhường nào nếu tìm được một người bạn gái như cô Tưởng đây.”

Dương Yến lầm lầm bầm bầm rất lâu, sau đó cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang nhìn mình với một ánh mắt kỳ lạ thì vội vàng nói: “Tổng giám đốc Phương tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ ví dụ thôi!”

Phương Tinh Nghị thốt lên một tiếng ‘ồ’ đầy ý vị thâm trường.

Anh thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng như gặp quỷ của Dương Yến khi biết bạn gái của Quách Thường Phúc là ai quá.

Nếu đổi lại là Trần Khang và Tưởng Song Kỳ, Phương Tinh Nghị chắc chắn sẽ không vui, nhưng Quách Thường Phúc thì vẫn được, mọi phương diện đều rất ưu tú, còn là em trai của Dương Yến nữa.

Dương Yến: “.....”

Ồ là ý gì?

Cô vừa định hỏi thì chuông điện thoại của Phương Tinh Nghị lại reo lên.

Phương Tinh Nghị lấy điện thoại ra xem xem rồi đưa cho Dương Yến: “ Điện thoại của cô nè.”

“Của tôi hả?” Dương Yến nhận lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị tên của Quách Thường Phúc gọi tới, cô nhấn nút nghe rồi nói: “ Alo, Thường Phúc à.”

“Chị, chị không sao chứ?”

Dương Yến khẽ cười: “Không sao. Em đã gọi tới rất đúng lúc đó.”

“Có ai bắt nạt chị không?” Quách Thường Phúc kìm chế lửa giận rồi hỏi: “ Có bị thương không? Mai em tới tìm chị.”

“ Chị thật sự không sao mà.” Dương Yến nói: “ Em nhớ học cho tốt đó, ồ, đừng quên gọi điện cho mẹ nữa, chắc tối nay chị không về được rồi.”

Quách Thường Phúc ừm một tiếng rồi nói tiếp: “ Em vừa mới gọi cho mẹ xong. Mẹ nói Phương Dịch Chung có tới thăm mẹ rồi còn tặng bánh trung thu nữa.”

Dương Yến sững người: “ Chỉ tặng bánh trung thu thôi sao?”

Cô không ngờ, Phương Dịch Chung không về Phương Trạch đón trung thu mà lại tới tặng mẹ Dương bánh trung thu.

“Còn mấy chục triệu tiền mặt nữa.” Quách Thường Phúc nói một cách khó chịu: “Anh ta nói cái gì mà đã nợ chị, hắn làm ra mấy chuyện như vậy mà còn đòi quay lại với chị nữa chứ, đúng là mặt dày mà! Đợi em rảnh rỗi rồi sẽ về giúp mẹ dọn nhà, mắc công lại có mấy người không biết xấu hổ lại tới làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa.”

“ Được rồi, vậy thì giao cho em nhé!”

Sắp cúp điện thoại rồi mà Quách Thường Phúc vẫn luyên thuyên hỏi: “ Chị, chị đang quen với Tổng giám đốc Phương hả?”

“ Hả, à ừ.” Dương Yến có hơi chột dạ, cô ấp úng nói: “ Nhưng mà em cũng đừng có nghĩ lung tung nha, chị chỉ giúp Tổng giám đốc Phương xử lý một số chuyện mà thôi, không có gì đâu.”

Quách Thường Phúc im lặng một lúc rồi nói: “ Chị, chị nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau đó ngắt điện thoại.

Ở một nơi xa xa phía bên kia trái đất mang tên Paris,trong một góc của buổi lễ trao giải.

Quách Thường Phúc nhìn vào điện thoại di động, đôi mắt cậu ta ảm đạm.

Bốn mươi phút trước, điện thoại của Quách Thường Phúc đột nhiên reng lên cảnh báo, sau khi cậu phát hiện ra máy theo dõi mà cậu cho Dương Yến được bật thì ngay lập tức gọi cho cô.

Lúc đầu là một cô người hầu nghe máy, sau đó là người khác.

Lúc đó, khi cậu ghe thấy giọng của Phương Tinh Nghị, cậu đã rất ngạc nhiên nhưng vì sự tình khẩn cấp nên anh đã nhờ Phương Tinh Nghị để mắt chị mình một chút, sau đó khi cậu bình tĩnh suy nghĩ lại thì, dường như có gì đó không đúng.

Cho tới bây giờ, khi nói chuyện điện thoại với Dương Yến xong, cậu mới phát hiện ra quan hệ của chị mình và Phương Tinh Nghị rất thân thiết. Cậu cũng đã từng điều tra, phiên dịch của tập đoàn Phương Thị họ Dương, hình như chính là Dương Yến.

Vậy, người lần trước đi Thổ Nhĩ Kỳ với Phương Tinh Nghị, người muốn cậu bảo vệ, chính là chị của cậu sao?

Khi anh đang suy nghĩ thất thần thì Tưởng Song Kỳ đã chạy đi tìm cậu khắp nơi cuối cùng cũng thấy: “Tìm cậu cả nửa ngày trời, sao cậu lại ở đây? Chúng ta mau về thôi, chân tôi đau nhức hết trơn rồi nè.”

Tưởng Song Kỳ nhẹ nhàng than vãn, cô không đi nổi giày cao gót nữa rồi, cô theo thói quen chui vào lồng ngực Quách Thường Phúc, nhưng ngay lập tức lại bị kéo ra, tay cậu ta nắm cô rất mạnh.

“Sói xám thối tha, cậu làm tôi đau đó!”

Quách Thường Phúc như thể không nghe, sắc mặt cậu ta đen sầm lại rồi hỏi cô: “ Lần trước ở Thổ Nhĩ Kỳ, người phụ nữ mà cô trêu ghẹo có phải là Dương Yến không?”

Tưởng Song Kỳ bị bộ dạng đáng sợ đó của cậu dọa cho chết khiếp rồi.

Cô nghĩ là cậu ta đang truy cứu chuyện mình bắt nạt bạn gái của cậu ta nên lầm bầm nói: “Ai bảo cô ta lúc đó quấn lấy anh Nghị như hồ ly tinh vậy chứ, tôi đâu có muốn bắt nạt cô ta đâu.”

“ Hơn nữa, cô ta rõ ràng đã sai mà, chân đạp hai thuyền nữa chứ! Hai người cũng đã chia tay rồi mà, cô ta ngay cả tấm séc của tôi cũng lấy luôn rồi, bây giờ cậu còn muốn giáo huấn tôi đòi lại công bằng cho cô ta sao?”

Quách Thường Phúc trực tiếp ép cô lên tường, đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, anh nghiến răng nói: “Cô ấy là chị gái của tôi!”

“ Cậu quá đáng lắm, anh Nghị cũng chưa từng bắt nạt tôi như vậy nữa đó!” Lưng của Tưởng Song Kỳ bị va vào tường nên rất đau, nhưng chẳng mấy chốc,cô ta đã phản ứng lại, cô trừng to mắt nhìn Quách Thường Phúc: “ Cậu nói cái gì?”

Dương Yến là chị gái của cậu ta?

“ Tưởng Song Kỳ, nếu cô còn dám ra tay với chị của tôi, cho dù cô có là con gái, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!”Quách Thường Phúc lạnh lùng nói rồi quăng một tấm thẻ cho cô: “ Trong đây có hơn 9 tỷ đồng, số còn lại trong vòng bảy ngày tôi sẽ kiếm người mang qua cho cô!”

Nhìn thấy cậu ta rời khỏi, Tưởng Song Kỳ lập tức hoảng loạn,cô lập tức loạng choạng chạy tới kéo áo cậu: “ Tôi, tôi không biết cô ấy là chị của cậu, hơn nữa tôi chưa làm gì chị ấy cả.”

“Buông ra.”

“ Trước đây là tôi không đúng, tôi quá bướng bỉnh. Tôi sẽ đi xin lỗi chị gái của cậu mà.” Tưởng Song Kỳ kéo áo của cậu càng chặt hơn: “ Đây là Paris. Nếu cậu mà rời đi, cậu không sợ tôi xảy ra chuyện gì sao, tôi mà bị ăn hiếp thì biết làm sao đây?”

Quách Thường Phúc gỡ từng ngón từng ngón tay cô ra rồi nói: “ Tự mà ra ngoài gọi xe về khách sạn đi, hay là gọi cho Tổng giám đốc Phương cũng được, hay không gọi thì cũng tùy cô.”

“Tôi không muốn tôi không muốn!” Tưởng Song Kỳ xông tới ôm lấy eo cậu ta rồi bắt đầu ăn vạ: “ Tôi chỉ cần cậu thôi! Cậu đừng đi có được không, tôi sẽ xin lỗi chị cậu mà, nói một trăm lần cũng được.”

Bình thường chỉ có Tưởng Song Kỳ là người được dỗ dành thôi, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô sợ đánh mất đi một ai đó.

“Sói xám, tôi thích cậu.”

“ Cô Tưởng, tình cảm của cô tôi không nhận nổi!”

Quách Thường Phúc không hề bị lay động, cậu dứt khoác kéo Tưởng Song Kỳ ra rồi sải bước đi ra ngoài, cho dù Tưởng Song Kỳ có ngã xuống đất, cậu cũng không quan tâm.

.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.