Nam Thần Nhà Tôi

Chương 174: Chương 174: Mẹ nó, tôi đâu có mắng cô đâu mà khóc cái gì chứ?




“ Cậu quay lại đây ngay! Quay lại!” Tưởng Song Kỳ lo lắng kêu gào lên.

Giày cao gót quá cao, cô chật vật cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi, cô đành cởi giày ra rồi vội vã chạy theo.

Tới khi cô chạy ra tới đường, nhìn nghiêng ngó dọc cũng không thấy Quách Thường Phúc đâu cả, trên con đường lớn lạnh lẽo, chỉ còn một mình cô thân mặc đầm yếm mỏng manh đứng đó.

“ Sói xám thối tha,sao lại không nghe tôi giải thích chứ!” Tưởng Song Kỳ nhìn cảnh đêm hiu hắt mà khóe mắt cô đẫm lệ, cô khóc thút thít: “ Tôi cũng không cố ý mà.”

Cô cũng đâu có biết bọn họ là chị em đâu.

Tưởng Song Kiều càng nghĩ càng thấy ủy khuất, cô không màng hình tượng nữa mà ngồi xổm xuống, khóc lóc thảm thiết.

Cậu ta thật đáng ghét mà!

Nói đi là đi liền, vứt cô ở cái nơi quỷ quái này rồi mặc kệ cô!

Sau đó một vài thanh niên tóc vàng trẻ tuổi cười nói vui vẻ đi ngang qua cô, đáng ra là họ định đi qua luôn nhưng nhìn thấy Tưởng Song Kỳ trắng trẻo mịn màng đang ngồi xổm giữa phố khóc thút thít, bọn họ nhìn nhau một cái rồi đi tới chỗ cô.

“Này, tại sao em lại khóc?” Một chàng trai cúi xuống và hỏi Tưởng Song Kỳ bằng tiếng Anh khập khiễng.

Tưởng Song Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám thanh niên ngả ngớn thì bắt đầu chán ghét, cô trả lời bằng tiếng Anh: “Tôi thích khóc đó thì sao. Đường này là nhà mấy người xây sao?”

Cô đứng dậy và rời đi.

“Đừng đi mà, đi chơi với nhau đi!” Một người thanh niên bắt lấy Tưởng Song Kỳ.

“Đừng chạm vào tôi!” Tưởng Song Kỳ thét lên rồi hất tay gã thanh niên đó ra, nhưng sau đó cô lại bị bọn họ vây xung quanh rồi giả vờ như vô cùng thân thiết để không bị người khác nghi ngờ.

Đám thanh niên đang chuẩn bị đưa Tưởng Song Kỳ đi thì một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, chặn lại trước mặt bọn họ, cả người cậu toát ra vẻ u ám đáng sợ.

“ Bỏ cô ấy ra!”

“Anh là ai?” nhìn thấy người đàn ông thình lình xuất hiện, đám thanh niên kia quả thực là rất bất mãn: “Đây là con mồi của bọn tao, cút ra - ah!”

Lời còn chưa dứt thì đã nhận ngay một nấm đấm vào mặt.

Những người khác cũng vậy, họ cũng không nhìn thấy được người đàn ông kia ra đòn như thế nào nữa, chỉ cảm thấy bụng và huyệt thái dương đột nhiên đau thắt, sau đó gã thanh niên kia đã nằm lăn xuống đất, rên rỉ trong đau đớn.

Sau khi giải quyết xong rắc rối, Quách Thường Phúc không chút cảm xúc bắt lấy tay Tưởng Song Kỳ rồi sải bước kéo cô đi.

“ Cậu, cậu đi chậm chút đi, tôi không theo kịp.” Tưởng Song Kỳ loạng choạng đi theo, nhưng cô cũng nhịn không được mà quay đầu qua nhìn Quách Thường Phúc, không ngờ cậu ta đi rồi mà vẫn quay lại.

Cô khịt mũi rồi nói với Quách Thường Phúc: “ Về nước tôi sẽ tới xin lỗi chị cậu, cậu đừng rời xa tôi nữa có được không, tôi biết sai rồi mà.”

Quách Thường Phúc phớt lờ cô.

“ Á!” Tưởng Song Kỳ hét lên đau đớn, bước chân cô loạng choạng suýt chút nữa là ngã xuống.

Quách Thường Phúc đỡ cô, sắc mặt sốt ruột: “ Sao vậy?”

Cậu ta thật sự điên rồi mà, rõ ràng là đã bỏ đi rồi nhưng lại lo lắng cô một mình về khách sạn không an toàn nên lại quay trở lại.

Cô thật sự không làm người khác yên tâm được mà, lạnh như vậy còn ngồi xổm dưới đường để khóc, có điên không? Còn chiêu gọi mấy tên côn đồ đó tới nữa chứ, nếu cậu mà không tới, cô đã ra sao rồi hả

Tưởng Song Kỳ oan ức nói: “Hình như chân tôi bị gì đó đâm trúng rồi.”

Bây giờ Quách Thường Phúc mới phát hiện ra cô không có đi giày cao gót, đôi chân trắng trẻo mềm mại bị bẩn mất rồi, bàn chân phải của cô bị một mảnh vỡ đâm trúng khiến máu chảy lênh láng.

Cậu có hơi bực mình: “Tại sao lại không đi giày, đầu cô bị úng nước à?”

“Đừng mắng tôi nữa, tôi giận rồi đó!”Tưởng Song Kỳ cũng tức giận, cô hậm hực nói: “Ai biểu cậu đi nhanh như vậy, giày cao gót thì mảnh quá nên tôi vứt rồi.”

Ngay sau đó, cô lại bày ra khuôn mặt đáng thương, hai tay ôm lấy cơ bắp của Quách Thường Phúc: “ Cậu đừng giận tôi nữa có được không? Chỉ cần cậu không giận nữa, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn.”

“Ra khỏi người tôi.”

“Tôi không muốn! Chân tôi chảy máu rồi,tôi không đi được, cậu bế tôi đi.”

“ Tôi ra đường bắt xe.”

“ Tôi bị say xe, không đi đâu!”

Cho dù Quách Thường Phúc có nói gì đi nữa, Tưởng Song Kỳ vẫn ôm chặt lấy cậu ta, như thể sợ cậu ta sẽ bỏ trốn vậy. Cuối cùng, Quách Thường Phúc hết cách, đành bế cô đi bộ về khách sạn mà thôi..

Sau khi vào phòng, Quách Thường Phúc giúp cô xử lý vết thương, rồi đặt thuốc và nước ấm lên bàn cà phê.

“Đây là thuốc. Lát nữa nhớ uống đó. Tôi đã gửi tin nhắn cho Trần Khang rồi, sáng mai anh ta sẽ tới.”

“Tôi chỉ muốn cậu thôi!” Tưởng Song Kỳ lập tức nắm lấy cánh tay của cậu ta và nói: “Đừng đi có được không, làm ơn, làm ơn đó, bây giờ tôi sẽ gọi điện xin lỗi chị gái của cậu nha, nói nguyên đêm luôn cũng được.”

Nói xong thì cô định gọi.

Quách Thường Phúc bắt lấy tay cô: “ Cô Tưởng, không cần đâu.”

“ Ai cũng có lúc phải mắc sai lầm hết, cậu không thể mới một lần thôi mà đã kết án tử hình cho người khác được.” Tưởng Song Kỳ vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt vô cùng nhếch nhác rồi nói tiếp: “ Hơn nữa cô ta cũng có ăn hiếp tôi mà.”

“Mẹ nó, tôi đâu có mắng cô đâu mà khóc cái gì chứ?” Quách Thường Phúc nhìn thấy cô khóc thì bực mình: “Đừng khóc nữa!”

Không nói có khi còn tốt hơn, Tưởng Song Kỳ lúc này còn khóc dữ dội hơn nữa, cô lúc nãy có trang điểm nên khi quệt tay lau mắt, phấn mắt các thứ đều bị lem luốc ra cả, đen nhơ nhuốc cả mặt trông rất buồn cười.

“ Cậu chỉ biết bắt nạt tôi thôi, cậu quá đáng lắm! Anh ba anh tư đều không nỡ mắng tôi, còn cậu chỉ biết làm tôi khóc thôi, từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ tôi rơi nước mắt nhiều như hôm nay đó!”

“ Sói xám thối tha,cậu còn làm chân tôi bị thương nữa!”

Quách Thường Phúc cau mày dữ dội, cuối cùng cậu cũng không còn cách nào khác bèn nói: “Đừng khóc nữa, tôi sẽ ở lại đây.”

Tưởng Song Kỳ lập tức ngừng khóc: “Tôi đói.”

“...”

Quách Thường Phúc định gọi khách sạn bưng tới nhưng Tưởng Song Kỳ lập tức xị mặt xuống. Cô sống chết cũng không chịu, cậu ta chỉ có thể thương lượng với khách sạn, thay đổi thành căn hộ rồi bảo nhà bếp mang chút rau tới.

Cậu đang nấu ăn trong bếp thì Tưởng Song Kỳ đi theo tới ôm lấy cậu từ sau.

“ Tôi phải nấu ăn.”

“ Cậu cứ nấu đi,tôi không có làm phiền đâu.” Tưởng Song Kỳ nói: “ Tôi sợ tôi mà lơ là một chút là cậu sẽ chạy đi mất.”

Quách Thường Phúc cũng mặc cô luôn.

Sau đó, Tưởng Song Kỳ ngày càng trở nên quá đáng, cô tận dụng cơ hội để sờ mó, bàn tay nhỏ nhắn còn chui vào áo của cậu và cuối cùng bị Quách Thường Phúc bắt được nửa chừng.

Quách Thường Phúc nghiêm mặt nói: “ Có thể đừng làm loạn nữa không?”

“ Tôi chỉ sờ một chút thôi mà.”

“ Cô mà còn như vậy thì tôi sẽ không nấu nữa.”

Tưởng Song Kỳ bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi sờ thì cậu cũng sờ lại được mà!”

“...”

Quách Thường Phúc đã sử dụng những nguyên liệu có hạn để làm hai món ăn và một món canh. Tưởng Song Kỳ ăn sạch sẽ, sau đó cô ta cũng yên lặng được một lát, nhưng chưa tới mười phút, cô lại đòi đi tắm.

Quách Thường Phúc từ chối: “Ngày mai rồi tắm, chân cô không được để dính nước!”

“ Nhưng cả người tôi toàn là mồ hôi, ngủ không được đâu.” Tưởng Song Kỳ miễn cưỡng nói: “ Lúc nãy mấy kẻ bẩn thỉu kia còn đụng vào tôi nữa, dơ chết được,tôi phải đi tắm!”

“ Không được.”

“Ahhh, sói xám thối, cậu quá đáng thật đó!”

Tưởng Song Kì hét lên, rồi lao vào đánh, cắn cậu ta, Quách Thường Phúc bị làm ồn tới chịu hết nổi rồi nên đành để cô ta ngâm bồn, để bàn chân bị thương ra ngoài.

Quách Thường Phúc dìu Tưởng Song Kỳ vào nhà tắm rồi ra ngoài lấy áo choàng tắm vào.

Thật không ngờ tốc độ của Tưởng Song Kỳ lại nhanh đến thế. Khi cậu ta mang áo choàng tắm vào thì đúng lúc nhìn thấy cô đang cởi váy yếm ra.

Làn da trắng trẻo của cô dường như đang phát sáng, thân thể trông thì mảnh khảnh nhưng lại rất có da có thịt. Xương bướm trên lưng cô rất đẹp nhưng sao lại có một vết sẹo dài trên lưng thế kia, thật làm hỏng vẻ đẹp mà.

Quách Thường Phúc chỉ liếc một cái rồi nhanh chóng quay người lại: “Áo choàng tắm để đây.”

“Không được phép đi!” Tưởng Song Kỳ hét lên: “ Cậu phải nhìn tôi, lỡ như tôi bị chết đuối trong bồn tắm thì sao?”

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.