Nam Thần Nhà Tôi

Chương 281: Chương 281: Có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu tôi muốn giúp bạn bè




"Được rồi, để anh ta cùng đi đi." Tống Tịnh Hòa vừa cười vừa nói: "Bảo anh ta tránh xa một chút là được, lúc ra ngoài mua đồ thì để cho anh ta đi theo, sung làm đầy tớ."

Lục Văn Thù kêu một tiếng: "Tôi đẹp trai như vậy mà chỉ có thể làm đầy tớ sao?"

"Nếu không thì dẹp đi!" Lâm Thanh Dung liếc mắt nhìn anh ta, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ: "Lúc cháu của Long Nhị mười mấy tuổi, giá trị nhan sắc đã cao ngút trời, anh xách giày cho anh ta cũng không xứng."

"Bảo bối..." Lục Văn Thù che ngực, giọng nói tổn thương: "Chắc chắn em không yêu anh."

Khóe miệng Dương Yến co quắp hai lần.

Thấy Tống Tịnh Hòa đã đồng ý, Dương Yến cũng không nói thêm cái gì, có thêm Lục Văn Thù giúp đỡ xách đồ cũng được, dứt khoát đem vali hành lý đưa cho anh ta.

Lúc lên thuyền, cô vẫn không nhịn được hỏi Lục Văn Thù: "Thật sự chỉ có mình anh tới?"

"Chắc chắn luôn, tôi chính là không yên lòng về tiểu tiên nữ." Lục Văn Thù lười biếng nói, chắc chắn anh ta không nói sai, anh ta chỉ tới một mình, hai người kia đã sớm lên thuyền.

"Anh ấy không đến sao?"

"Hả... Cô nói nhị ca sao?" Lục Văn Thù nhíu mày, vẻ mặt mập mờ cười: "Thì ra cô như thế là đang mong nhị ca tôi, nếu không để tôi gọi cậu ấy qua đây?"

Nói xong liền móc điện thoại ra.

Dương Yến vội vàng ngăn cản, trừng mắt nhìn anh ta một cái tức giận nói: "Tôi nói như vậy sao! Tôi nói là anh ấy không ở đây càng tốt hơn, miễn cho đi ra ngoài chơi không được tự nhiên."

Lục Văn Thù cười đùa tí tửng hỏi: "Sao nào, muốn đi Nhật Bản tìm tiểu thịt tươi à?"

"Ngậm miệng."

Mặc dù đã hỏi Lục Văn Thù và chắc chắn anh không tới, nhưng trong lòng Dương Yến luôn cảm thấy là lạ, sau khi lên du thuyền thỉnh thoảng lại cảm thấy phía sau có người nhìn mình chằm chằm, vừa nghiêng đầu lại không phát hiện ra cái gì.

Lâm Thanh Dung cầm tới ba tấm phiếu rút thưởng, là gian phòng phổ thông ở tầng dưới chót, lúc đến lễ tân làm thủ tục nhận phòng, lế tân nói ba tấm phiếu này của bọn họ là phiếu may mắn, có thể miễn phí thăng cấp thành gian phòng cao cấp ở tầng cao nhất.

Một tấm phiếu coi như xong, ba tấm phiếu đều là may mắn, khiến Dương Yến cảm thấy bị ngầm động tay rồi, nhưng trước đó lại không lộ chút sơ hở nào, cô cũng không nghi ngờ gì.

Lục Văn Thù cái gì cũng không cần làm, đắc ý cùng Lâm Thanh Dung ở chung một phòng.

Dương Yến vừa cất xong đồ đạc, đi tới phòng Tống Tịnh Hòa ở bên cạnh, hai người đi tới phòng ăn ở tầng hai của du thuyền.

Nguyên một tầng này đều là các loại chỗ ăn chơi, từ phòng chơi golf, rạp chiếu phim đến bể bơi trong phòng cái gì cần có đều có, còn có một phòng khiêu vũ lớn, tám giờ tối mở ra để cho khách khứa tới khiêu vũ chơi đùa.

Sau khi đến phòng ăn, Tống Tịnh Hòa chọn một bàn sáu người gần cửa sổ.

Dương Yến buồn bực nói: "Kể cả hai người bọn họ xuống nữa thì chọn bàn bốn người là đủ rồi, chọn bàn lớn như vậy làm gì?"

Tống Tịnh Hòa cười cười, nụ cười mang theo ý vị không rõ: "Chỗ này phong cảnh tốt."

Dương Yến nhìn ra phía ngoài.

Cũng không đúng, ngược lại cô cảm thấy phong cảnh phía ngoài chỗ bàn bốn người ở bên cạnh kia tương đối tốt.

Dương Yến và Tống Tịnh Hòa chọn xong đồ ăn, lúc nhân viên phục vụ bưng cà phê đen lên, Lâm Thanh Dung và Lục Văn Thù cũng đến.

Hai người mặc áo len tình nhân màu vàng nhạt, cãi nhau ầm ĩ trên đường đi.

Chờ Lâm Thanh Dung tới nơi rồi Dương Yến mới lành lạnh nói: "Biết cái gì gọi là cố ân ái sẽ mau chết không? Tớ thấy các cậu tự đi chơi đi, để cho người ta thấy là phiền lòng!"

Tống Tịnh Hòa phụ họa gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Ôi chao, các cô đừng ghét bỏ tôi như thế." Lâm Thanh Dung chuyển đến ngồi bên cạnh hai người: "Chờ đến Nhật Bản tớ sẽ chia tay anh ta, cùng các cậu đi tìm tiểu soái ca!"

Lục Văn Thù khịt mũi, làm xấu cười nói: "Tiểu tiên nữ, đàn ông ở đó rất thấp, còn xấu, em không tìm được ai cao một mét tám mấy giống như anh đâu, có cơ ngực, còn sống tốt."

"Chúng ta đi quán ăn đêm Ginza tìm, ở đó soái ca nhiều, cao lớn uy mãnh!"

"Trông thì ngon mà không dùng được."

"..."

Dương Yến nâng trán, cô thật sự muốn đổi chỗ ngồi, rời xa đôi vợ chồng không biết xấu hổ này!

"A? Đại ca, nhị ca?"

Đang ầm ĩ cùng Lâm Thanh Dung bỗng nhiên Lục Văn Thù kêu lên, nhấc tay cười hì hì quơ quơ phía sau lưng cô, xưng hô trong miệng anh ta khiến lòng Dương Yến hung hăng nhảy một cái.

Không thể nào?

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai bóng người dừng ở bên cạnh bàn các cô.

Dương Yến quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Phương Tinh Nghị một thân ăn mặc nhàn nhã tay đút ở túi quần, bộ dáng lười biếng, trên người thiếu đi mấy phần lạnh lùng, nhìn qua rất bình dị gần gũi.

Đứng bên cạnh anh là Ngự Văn Đình mặt mày mang theo một cỗ lạnh lùng, ngay cả sắc mặt cũng lạnh lùng, bất cứ lúc nào nhìn anh ta cũng giống như thế giới này đang nợ anh ta vậy, khiến người ta vừa kinh ngạc vừa run sợ.

"Lão tứ, không phải cậu nói bận rộn công việc sao?" Ánh mắt Phương Tinh Nghị lướt qua trên người Dương Yến, môi mỏng hơi cong lên: "Bận cùng bạn gái cậu đi du thuyền tới Nhật Bản à?"

Lục Văn Thù cười đùa tí tửng nói: "Hiệu suất công việc của tôi nhanh đó, làm xong liền đến với vợ. Ngược lại là hai người các cậu, sao lại tới đây, cũng đi Nhật Bản chơi?"

"Đi công tác bình thường."

Lục Văn Thù à một tiếng, hô: "Dù sao tất cả mọi người cũng quen biết, đến đây, ngồi xuống cùng nhau ăn!"

"Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo nữa."

Dương Yến nhìn Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình ngồi ở chỗ đối diện đang cầm thực đơn chọn món ăn lại nhìn Lục Văn Thù đang nói chuyện cùng bọn họ, luôn cảm thấy bọn họ đang giật dây.

Đây là có sắp xếp từ trước, nếu không sao lại trùng hợp được như vậy?

"Bảo bối..." Dương Yến tới gần Lâm Thanh Dung, ở bên hông cô ấy véo một cái: "Tĩnh Hòa đưa cho cậu sáu tỷ kia, không đơn thuần là tiền mua vé, đúng hay không?"

"Đau đau!" Lâm Thanh Dung gạt ra hai giọt nước mắt, ngượng ngùng cười nói: "Cậu xem cô ấy và anh Ngự tình cảm không tốt, chúng ta nên giúp một tay đúng không? Sáu tỷ không phải vấn đề, chủ yếu tớ thấy cô ấy buồn lòng."

Dương Yến mắng cô ấy: "Cậu là tên phản đồ!"

Cô còn đang buồn bực, vì sao Phương Tinh Nghị không lo lắng mình ra nước ngoài chơi, hóa ra đã sớm có người mật báo, anh cũng sẽ theo tới đương nhiên sẽ không lo lắng!

Còn thêm việc Tống Tịnh Hòa chọn bàn ăn sáu người, cũng là sớm biết bọn Phương Tinh Nghị sẽ lên thuyền.

Hai người này phản đồ!!

Tống Tịnh Hòa nghiêng người tới, cười nhỏ giọng nói: "Là tôi nhờ Lâm Thanh Dung hỗ trợ, không nghĩ tới tổng giám đốc Phương cũng tới, nhưng việc này cũng nói rõ, tổng giám đốc Phương thật lòng quan tâm cô."

Mặt Dương Yến hơi phiếm hồng, cô ho khan một cái, trả lời: "Cô cho rằng làm như thế này là tôi sẽ tha thứ cho các cô sao? Các cô đều biết, chỉ có mình tôi là không biết gì!"

"Khu phía Đông có một nhà máy gia công thực phẩm có thích không?" Tống Tịnh Hòa hỏi: "Gần đây bị Tống thị thu mua. Nhà máy thực phẩm kia cô chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, về sau để mẹ cô đem công việc đều giao cho công nhân, có thể nhẹ nhõm không ít, trở về tôi sẽ chuyển cho cô, cô dùng ba trăm triệu tượng trưng mua nó."

"Tôi muốn tôi muốn!" Lâm Thanh Dung chen vào hưng phấn nói: "Yến chắc chắn là không thèm, cho tôi đi! Tôi cũng muốn thử cảm giác làm bà chủ một chút!"

Dương Yến đem đầu cô ấy đẩy ra, nghiêm túc nhìn Tống Tịnh Hòa: "Đều là bạn bè đừng khách sáo như vậy, một nhà máy gia công thực phẩm không là gì, chủ yếu bạn bè gặp khó khăn nên tôi muốn giúp đỡ."

Lâm Thanh Dung ồn ào: "Yến, cậu quá không có liêm sỉ!"

"Không dám, so ra vẫn kém cậu."

"..."

Ba cô gái túm tụm lại thì thầm với nhau, mấy tên đàn ông ngồi đối diện muốn nghe cũng nghe không được.

Lục Văn Thù rót trà cho hai người kia, cảm khái nói: "Ôi, vẫn là thích náo nhiệt. Đại ca tớ nhớ không phải cậu muốn đi New York sao..."

Ngón tay Ngự Văn Đình ma sát cái chén, giọng nói lạnh thấu xương: "Đầu lưỡi cậu có phải quá linh hoạt rồi hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.