Nam Thần Nhà Tôi

Chương 282: Chương 282: Song hoàng hí




“Ha ha, đại ca đúng là điển hình của khẩu thị tâm phi.” Lục Văn Thù hừ cười: “Nói cái gì mà muốn đi New York, kết quả còn không phải cùng Nhị ca đến đây, xem An An.”

Phương Tinh Nghị không chút để ý nói: “Lão Tứ, nhà cung ứng lớn nhất của hai công ty niêm yết của cậu đều là đại ca, ngày nào đó đại ca không cung cấp hàng hóa cho cậu nữa, cậu cách ngày phá sản cũng không xa đâu.”

Tươi cười trên mặt Lục Văn Thù lập tức thu lại, nhanh chóng rót trà cho Ngự Văn Đình, lấy lòng nói: “Đại ca anh uống trà! Hắc hắc, em tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt với em ha!”

Ngự Văn Đình lười mắng hắn.

Đồ ăn rất nhanh liền được đưa lên, toàn bộ bàn được lấp đầy, hều hết đều là món Lục Văn Thù gọi, nói là sợ Lâm Thanh Dung bị đói, ân cần cuốn thịt nướng cho cô.

“Bảo bối đến, nếm thử thịt nướng này xem.”

“Bảo bối đến, cơm gà cà ri phô mai này cũng rất ngon, anh đút em ăn.”

“Bảo bối đến, uống một ngụm nước lê tuyết, đừng nghẹn.”

“Bảo bối...”

Sáu người ăn cơm, nghe Lục Văn Thù hắn trái một câu bảo bối, phải một câu bảo bối, thỉnh thoảng còn nghiêng người tới hôn Lâm Thanh Dung một ngụm, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ.

“Lão Tứ.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu cậu không còn ngậm miệng lại, tôi sẽ khiến cho cậu ngậm miệng.”

Lục Văn Thù phản bác nói: “Các anh cũng có thể như vậy a, em lại không ngại...”

Không đợi hắn nói xong, tay của Ngự Văn Đình vươn qua lưng Phương Tinh Nghị, trực tiếp túm lấy tóc của hắn, đem mặt hắn hung hăng ấn vào trong đĩa mỳ Ý.”

Ngự Văn Đình hỏi: “Miệng ngậm lại được chưa?”

Ba cô gái đối diện cười ngất ngư.

Sau khi cười xong, Lâm Thanh Dung rút khăn tay cho hắn: “Anh lau đi... Phốc ha ha! Thực xin lỗi, Lục Văn Thù dáng vẻ này của anh thật sự rất buồn cười!”

Lục Văn Thù ủy khuất: “Bảo bối, anh đều là vì em, em còn cười.”

Hắn vừa ngẩng đầu, khuôn mặt nhếch nhác trông rất khôi hài buồn cười, khiến cho Lâm Thanh Dung cười tới chảy nước mắt, Lục Văn Thù cảm giác như bị hung hăng đánh mười nghìn cái.

“Thực xin lỗi a, em đi nhận điện thoại.” Di động của Lâm Thanh Dung vang lên, sau khi nhìn chằm chằm, cô cầm điện thoại vội vàng rời đi.

Dương Yến thấy thần sắc cô có chút khẩn trương, không khỏi có chút tò mò.

Chẳng lẽ công ty có việc?

Cùng lúc, tầm mắt của Phương Tinh Nghị dừng trên người Lâm Thanh Dung hai giây, ánh mắt thâm trầm.

“Ngự tiên sinh, ăn như vậy không thấy tẻ nhạt sao?” Thấy đồ ăn trong đĩa Ngự Văn Đình hầu như chưa động tới, Tống Tịnh Hòa đem hạt tiêu đen đưa cho anh.

Ngự Văn Đình mí mắt cũng không nâng.

Tống Tịnh Hòa nâng cằm nhìn anh, cười uyển chuyển nói: “Ngự tiên sinh, chúng ta tốt xấu gì cũng từng kết giao, có chút giao tình, không thể trở thành người yêu, cũng không thể làm bạn bè sao?”

“Không cần thiết.” Ngự Văn Đình sắc mặt trầm lạnh, như thể nhiều thêm vài lời cũng không được.

Tống Tịnh Hòa ứng thanh, cũng không tức giận, câu được câu không cùng anh nói chuyện phiếm: “Ngự tiên sinh ba mươi ba rồi đi, không biết anh đã kết hôn chưa?”

“Không thể nói.”

“Vậy tức là chưa rồi.” Tống Tịnh Hòa đoán, lại hỏi: “Con riêng cũng không có sao?”

“...”

Tống Tịnh Hòa lắc đầu, có chút đáng thương nhìn anh một cái: “Ngự tiên sinh, anh đã từng này tuổi, bạn gái không có, con cũng không, làm người cũng quá thất bại.”

“Đại ca tôi cũng chưa nói gì, tổng giám đốc Tống liền biết không có hay sao?” Phương Tinh Nghị tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: “Đại ca tôi ở New York ba năm, trải qua cuộc sống như thế nào, cô nhìn tới được sao?”

Tống Tịnh Hòa cười khẽ: “Xem dáng vẻ anh ấy, nhìn qua cũng không trải qua cái gì tốt.”

“Vậy cũng không nhất định.” Phương Tinh Nghị nhướng mày: “Công ty New York bên đó, cũng có không ít giám đốc nữ quý mến đại ca tôi, thường xuyên hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm.”

Hắn vuốt cằm, nhớ lại nói: “Tôi nhớ rõ lễ Giáng Sinh năm trước, có môt giám đốc nữ Ba Lan hai mươi ba tuổi hẹn đại ca của tôi ra ngoài chơi, đại ca liền một đêm không về.”

Phương Tinh Nghị ở phía dưới đá Lục Văn Thù một cước.

“Đúng đúng! Tôi cũng nhớ rõ!” Lục Văn Thù cái khác thì không biết, tình trường lại hiểu rõ, nghe Phương Tinh Nghị nói như vậy, lại bị hắn đá một cước, lập tức biết nên nói gì.

Lục Văn Thù cười hì hì nói: “Giám đốc nữ kia không những xinh đẹp, mũi cao mắt to, dáng người ngực nở mông cong, quả thực mê chết người! Sau khi cùng đại ca trải qua lễ Giáng Sinh, một tháng sau cô ta liền từ chức, ha ha, cũng không biết có phải là tra ra mang thai hay không, rồi mang theo con của đại ca tôi chạy trốn.”

“Tôi cũng thấy vậy” Phương Tinh Nghị phụ họa gật đầu: “Bây giờ có khi được hai tuổi rồi đi?”

“Còn phải nói sao!”

Hai huynh đệ anh một câu tôi một câu, xướng Song Hoàng Hí*.

(*thực chất là một “trò tấu kèn đôi”, tức là một điển cố nói về trò ma mị của nghệ nhân Hoàng Phủ Thần giấu con dưới áo mình khi vào cung trình diễn để con thì ca cha thì đánh đàn, làm cho Từ Hy Thái hậu bị bất ngờ)

Ngự Văn Đình cau mày, vừa muốn nói gì đó, Tống Tịnh Hòa ngồi đối diện anh ‘bỗng’ đứng dậy, đem cốc nước ấm trên bàn hắt lên mặt anh, sắc mặt giận dữ.

Tống Tịnh Hòa lạnh lùng cười: “Đi mà tìm giám đốc nữ Ba Lan đó của anh đi!”

Cầm áo khoác đi mất.

“Oa, tổng giám đốc Tống thực hung dữ.” Lục Văn Thù nói, rút khăn giấy đưa Ngự Văn Đình, đây là lần đầu tiên hắn thấy đại ca bị người khác hắt nước, đại ca còn không tức giận.

“Các anh là đang hát hí khúc, hay là sự thật đó?” Dương Yến phản ứng lại mới hỏi, ánh mắt trừng lớn: “Ngự tiên sinh anh không phải có con riêng thật chứ?”

“Không có!” Ngự Văn Đình lau đi bọt nước trên mặt, giọng nói âm trầm: “Tôi không rảnh như vậy, giống như lão Nhị, lão Tứ có thời gian ra ngoài cùng phụ nữ ăn cơm.”

Dương Yến ánh mắt thay đổi: “Có ý gì?”

Ngự Văn Đình liếc Phương Tinh Nghị một cái, cười lạnh: “Cô có biết Lí Trí Liên không? Cựu giám đốc điều hành cấp cao của bộ ngoại giao Phương Thị, tháng một năm nay được điều tới chi nhánh New York, vào bộ tài vụ, cũng là do tổng giám đốc Phương đáng kính của cô sắp xếp. Vào ngày lễ tình nhân, tổng giám đốc Phương nhà cô đã chi ba trăm tỷ bao trọn câu lạc bộ Ngân Kiều, cùng cô ta ở bên trong đó cả một đêm.”

“Oa nga!” Lục Văn Thù kinh hô, e sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Trách không được ngày hôm đó tôi gọi điện thoại cho Nhị ca mãi mà không được, thì ra Nhị ca đi hẹn hò.”

Phương Tinh Nghị sắc mặt khó coi: “Này --”

“Phương Tinh Nghị, anh là đồ dối trá!” Dương Yến hầm hầm đứng dậy, hướng hắn mắng: “Còn nói cái gì mà không gần nữ sắc, hóa ra cuộc sống riêng tư lại phong phú như vậy!”

Lúc gần đi, nhìn đến cốc nước chanh trên bàn, liền cầm lên hắt lên mặt người đàn ông: “Đi mà tìm Lí Trí Liên của anh đi!”

Lục Văn Thù vội tránh sang bên, sợ nước hắt vào mình.

Liên tiếp hai người đàn ông bị hắt nước, thu hút tầm mắt của khách xung quanh.

Phương Tinh Nghị lau bọt nước trên mặt, bất đắc dĩ nhìn về phía Ngự Văn Đình: “Đại ca, tôi đang giúp anh đấy, anh lại lấy oán trả ơn như vậy? Cái tin tức dùng ba trăm tỷ bao trọn câu lạc bộ Ngân Kiều đó cũng không phải anh không biết.”

“Tôi cùng với giám đốc nữ kia ra ngoài vào lễ Giáng Sinh khi nào?” Ngự Văn Đình hỏi lại: “Là khăn quàng cổ của tên bạn trai tới đón cô ta vừa vặn giống với cái của tôi, mấy người liền cho rằng đó là tôi!”

“Ai nha, đều là huynh đệ, đừng cãi nhau.” Lục Văn Thù rút khăn đưa Phương Tinh Nghị, miệng thì nói như vậy, vẻ mặt lại rõ là vui sướng khi người gặp họa.

Phương Tinh Nghị cùng Ngự Văn Đình trong lòng khó chịu.

Trùng hợp, Lâm Thanh Dung đúng lúc quay lại sau khi nghe điện thoại xong, thấy trống mấy chỗ ngồi, buồn bực nói: “Sao chỉ còn các anh? Yến với tổng giám đốc Tống đâu, đi WC cùng nhau sao?”

Lại thấy cổ áo của Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình có chút ướt, càng tò mò: “Các anh bị sao vậy?”

“Bọn họ...”

Lục Văn Thù vừa mới chuẩn bị nói, lại bị Phương Tinh Nghị nắm tóc, ấn mặt vào bên trong bát mì ý. Ngự Văn Đình dùng ngón tay cái của hắn mở khóa di động, đưa cho Lâm Thanh Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.