Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 16: Chương 16




Đệch! Nếu như đánh thắng vậy thì tôi càng phải đi chống lưng cho thằng nhóc đó!

Nói xong, Bách Việt Phong lập tức nhảy khỏi sofa, sau đó quay người ra khỏi thư phòng.

Nhóc con nhà anh ta không chỉ biết phản kháng! Bây giờ lại còn đánh thắng! Anh kích động quá trời!

Lúc này Túc Nhất đứng tại chỗ nghe thấy tiếng động cơ ô tô nhanh chóng vang lên, vẫn chưa kịp định thần, anh ta sững người nhìn Tam gia nhà mình hỏi: Sếp, chúng tôi có cần đi theo xem sao không?

Không cần đâu. Cậu ta biết chừng mực. Nói xong câu này, Diệp Tu Bạch cũng không nói thêm gì nữa.

Học viện điện ảnh Tĩnh Tây.

Trong phòng giáo viên của khoa biểu diễn, cô Chu sắc mặt lúng túng nhìn người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng thời trang, trang điểm cầu kỳ ở trước mặt, lời nói có phần thận trọng: Chị Khổng, chị xem...

Tôi xem gì chứ? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không gọi người tới đây cho tôi, mai tôi sẽ bảo lãnh đạo nhà trường khai trừ cô! Khổng phu nhân vừa nói vừa đập chiếc túi xách trị giá mấy trăm ngàn tệ xuống bàn đánh bộp một tiếng!

Nghe vậy, cô Chu không khỏi giật mình.

Nếu hỏi cô lo sợ nhất điều gì, chắc chắn chính là câu nói ban nãy của Khổng phu nhân.

Thực ra cô Chu cũng biết việc Khổng phu nhân nói thực ra chính là Khổng Kha Hàm đi giây sự với người khác, nhưng như thế thì đã sao? Nhà họ Khổng lắm tiền nhiều của, họ nói gì cũng đúng, cũng có lý cả.

Trầm ngâm giây lát, cô Chu lên tiếng: Chị Khổng, hay là tôi gọi bạn Diệp Sơ Dương tới xin lỗi chị?

Được thôi, hãy gọi cậu ta tới đây trước. Nhưng bà ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Diệp Sơ Dương.

Khổng phu nhân cười nhạt trong bụng.

Có trời mới biết được hôm nay bà ta kinh ngạc thế nào khi vô tình nhìn thấy dấu chân tím bầm trên ngực con trai mình! Từ khi nào một người bình thường cũng có thể ngang nhiên ức hiếp người nhà họ Khổng của họ như vậy?

Cũng không xem bản thân mình là thứ gì!

Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Sơ Dương bị cô Chu gọi điện thông báo cũng đã tới!

Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen với chất liệu vải tinh tế, hai tay đút túi quần bước vào văn phòng. Nào ngờ cô vừa bước vào phòng liền có một món đồ bay tới trước mặt!

Diệp Sơ Dương từng luyện võ, thân thủ khá tốt.

Khi món đồ kia sắp sửa đập vào mặt mình, chân cô nhích sang một bên, hơi cong người, dễ dàng né tránh món đồ đó.

Cuối cùng món đồ đó đập rầm một tiếng vào cửa phòng, rơi xuống đất.

Diệp Sơ Dương nhìn qua, khẽ tặc lưỡi một tiếng.

Chiếc túi mấy trăm nghìn tệ, lãng phí quá.

Cậu chính là Diệp Sơ Dương? Chủ nhân của chiếc túi khoanh tay trước ngực bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương, hai mắt liếc nhìn thiếu niên trước mặt khắp một lượt, khi nhìn thấy quần áo trên người cậu không hề có nhãn mác gì cả, trên mặt bà ta lập tức nở nụ cười khinh miệt và cay nghiệt: Chính cậu đã đánh con trai tôi?

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng đại khái biết được chuyện gì đang xảy ra.

Có điều trên mặt cô cũng không hề có thái độ gì khác, vẫn duy trì vẻ thờ ơ: Thím à, thím là ai?

Đúng là đồ vô giáo dục! Cậu ăn nói cái kiểu gì vậy? Khổng phu nhân không ngờ từ mồm Diệp Sơ Dương lại nói ra chứ thím, ngay lập tức mặt bà ta đen như đít nồi.

Đối với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ xua tay, vẻ mặt vô tội: Thưa thím, thím đã nói tôi vô giáo dục, thím cho rằng tôi có thể nói ra những lời dễ nghe sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.