Cậu... cậu...
Khổng phu nhân bị Diệp Sơ Dương nói tới mức chỉ biết giơ ngón tay chỉ vào mũi đối phương, tức giận tới mức cả người run rẩy.
Cô Chu ở bên cạnh thấy tình hình như vậy chỉ cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ tưởng rằng gọi Diệp Sơ Dương tới đây nghe chửi chí ít cũng có thể khiến Khổng phu nhân bớt giận, nào ngờ sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Bạn Diệp, bạn bớt nói vài câu. Việc này bạn phải xin lỗi Khổng phu nhân. Cô Chu đứng ở bên cạnh lên tiếng.
Nghe vậy Khổng phu nhân liền thu tay lại, cười nhạt hất cằm: Quỳ xuống xin lỗi.
Nghe cô Chu và Khổng phu nhân kẻ xướng người họa, Diệp Sơ Dương khẽ nhíu mày, giọng nói trong veo như đá xanh trong khe suối: Quỳ xuống? Diệp Sơ Dương tôi chỉ quỳ tổ tiên. Cô là tổ tiên của tôi sao?
Vừa dứt lời, cô Chu và Khổng phu nhân đều không phải kẻ ngốc, lập tức nghe ra ý nghĩa lời nói của Diệp Sơ Dương.
Tổ tiên của cô chết cả rồi. Vì thế rốt cuộc có phải là...?
Ngón tay Khổng phu nhân đã thu về một lần nữa lại chỉ vào mũi Diệp Sơ Dương, nhưng giờ quá tức giận nên run lên như động kinh: Vô giáo dục! Đúng là vô giáo dục! Cô Chu, dù sao thì học viện điện ảnh Tĩnh Tây của các người cũng là trường nghệ thuật top đầu của cả nước Z, sao lại có thể cho loại phế phẩm này theo học?
Cô Chu: ... Nghe mà xem, làm cứ như con bà là hàng cao cấp không bằng.
Cô giáo trẻ tuổi trầm ngâm vài giây, cuối cùng lại nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt khẩn cầu giúp đỡ.
Diệp Sơ Dương sao có thể không hiểu ánh mắt của đối phương.
Chỉ có điều, cô là người vô cùng cố chấp.
Không làm sai là không sai, cô tuyệt đối không xin lỗi.
Thế là Diệp Sơ Dương chỉ uể oải khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào bức tường sau lưng, chậm rãi lên tiếng: Thưa Khổng phu nhân cao quý, tôi nhét tiền để vào Tĩnh Tây, con thím lẽ nào không phải sao?
Không phu nhân: ...
Trên thực tên, Khổng Kha Hàm đích thực là lo lót tiền để vào trường.
Học viện điện ảnh Tĩnh Tây là trường nghệ thuật tốt nhất nước Z, không chỉ thành tích thi nghệ thuật phải tốt, tới thành tích văn hóa cũng phải tốt, có điều Khổng Kha Hàm là tên côn đồ trường học cả ngày chỉ biết đánh nhau gây rối, sao có thi đậu được?
Vì thế mới nói, kẻ tám lạng người nửa cân, có gì đáng để so bì chứ?
Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, Khổng phu nhân vẫn chưa tìm được lời nào để phản bác thì cửa phòng lại một lần nữa mở tung ra!
Người bước vào mặc áo khoác, quần bò và đi giày da, chính là nhân vật chính còn lại của toàn bộ câu chuyện - Khổng Kha Hàm.
Khổng Kha Hàm rõ ràng là đã vội vàng chạy tới.
Nam sinh trẻ tuổi tóc ngắn vàng hoe bị gió thổi hơi rối, thậm chí có mấy lọn tóc đang dính trước trán. Cậu ta một tay vịn cửa, thở dốc một hơi sau đó mới cau mày nhìn vào trong văn phòng.
Khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ vô cùng cao quý kia, Khổng Kha Hàm càng cau mày chặt hơn: Mẹ! Mẹ tới đây làm gì?
Con đã bị ức hiếp tới vậy rồi, mẹ đương nhiên phải tới để đòi lại công bằng! Khổng phu nhân thấy con trai quý báu của mình xuất hiện liền bước tới bên cạnh cậu ta, xót ruột hỏi: Sao lại chạy vội tới vậy? Ngực còn đau không?
Mẹ, con không đau, bây giờ mẹ cùng con về ngay đi thôi!
Về gì mà về! Tên tiểu tử thối này đánh con vẫn còn chưa tính sổ. Khổng phu nhân nghe xong liền hất tay con mình ra, chỉ Diệp Sơ Dương nói: Bây giờ con tôi cũng tới rồi, mau xin lỗi đi! Nếu không tôi sẽ lập tức bảo nhà trường đuổi học cậu!