Diệp Sơ Dương im lặng dõi nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng sau hơn nửa ngày trời vẫn không bắt gặp biểu cảm tự đắc của anh ta, dường như anh chỉ đang thuật lại một sự thật nào đó.
Trong lòng thiếu niên cảm thán một phen, cuối cùng chẳng nói gì cả, quay đầu tiếp tục theo dõi phiên đấu giá trên màn hình.
Thời gian trôi qua trong tích tắc, chớp mắt ba tiếng qua đi, giờ trưa đã đến.
Trung tâm triển lãm sẽ phát cho mỗi người một phần cơm hộp, nhưng nói thật lòng, hiện trường chắc không ai thích món cơm hộp đó đâu.
Nhưng mà, trên đời vẫn luôn có những kẻ giàu có sống theo kiểu phóng túng bất kham vậy đó.
Diệp Sơ Dương đứng bên cửa sổ của căn phòng, mở cửa nhìn xuống dưới, có một số người đang cầm cơm hộp ngồi ăn tại vị trí của mình.
Cô liếc mắt đưa nhìn, bỗng đặt ánh nhìn vào một góc nào đó.
Cô gái có dịp chạm mặt nhau khi đi chung thang máy lúc này cũng đang cầm cơm hộp, nhưng trông có vẻ quý phái.
Dường như để ý đến ánh nhìn của Diệp Sơ Dương, cô gái kia bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đặt lên người của thiếu niên.
Diệp Sơ Dương thấy rõ cô gái kia đang nhếch môi cười, và, chớp mắt với cô.
Diệp Sơ Dương: ...
Nhìn nhau trong im lặng, bất chợt Diệp Sơ Dương có cảm giác bóng đè phía sau lưng, tiếp đó, bên cạnh thò ra một cánh tay, không hề do dự đóng sầm cánh cửa sổ lại.
Thiếu niên quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Tu Bạch đứng sau lưng, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Và tình cảnh ngay lúc này bỗng trở nên…
Lưng cô tựa vào vách cửa sổ, người đàn ông đứng trước mặt, cánh tay gác lên khung cửa.
Ồ, tư thế có chút mờ ám.
Đương nhiên, nhắc đến mờ ám thì phải phớt lờ đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy sự lạnh lùng và đạm bạc của người đàn ông.
Diệp Sơ Dương ngại ngùng sờ sờ chiếc mũi của mình, cơ thể mảnh mai thụt xuống, lập tức thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông.
Đứng sau lưng người đàn ông, thiếu niên cười hê hê: Chú út, đi thôi. Đi ăn cơm.
Nghe vậy, người đàn ông quay lưng nhìn cô lạnh lùng, nhưng không lên tiếng.
Ba tiếng sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch dùng bữa xong trở về căn phòng trong hội triển lãm.
Lúc này, phiên đấu giá đã kết thúc.
Và trên màn hình điện tử bấy giờ đang hiển thị kết quả đấu thầu.
Diệp Sơ Dương dò kĩ, phát hiện trong bảng báo đấu giá được hiển thị ngày hôm nay có tổng cộng hai món đá thô cô bỏ thầu, và rất may mắn, đều đã trúng thầu.
Tên của cô Diệp Sơ Dương hiện rõ ràng trên màn hình.
*
Năm ngày tiếp theo, Diệp Sơ Dương cứ lặp lại cuộc sống như trước đây.
Cho đến khi cô ưng ý một vật phẩm được đấu giá.
Thiếu niên chê bai đồ vật chiếu trên màn hình không rõ chất lượng thế nào, nên trực tiếp bò bên cửa sổ. Ánh mắt của Diệp Sơ Dương đong đưa theo món đồ ở trên quầy trưng bày.
Đó là một phiến đá thô to cỡ quả bóng rổ, chỗ hở ra kia có màu đỏ tươi như máu.
Là huyết phỉ.
Và là loại huyết phỉ pha lê.
Huyết phỉ có thể xếp vào loại phỉ thúy cực phẩm trăm năm hiếm gặp, chính phủ nước M có thể lấy nó ra đấu giá dễ dàng như vậy, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Thích sao?
Không biết từ khi nào Diệp Tu Bạch đi đến sau lưng thiếu niên, anh có thể lợi dụng thân hình cao to bỏ qua cái đầu của thiếu niên mà nhìn thẳng vào tảng đá thô ở trên quầy trưng bày.
Diệp Sơ Dương không quay đầu, chỉ gật nhẹ đáp: Cũng không tệ.