Thích thì mua đi.
Xem tình hình sao đã. Diệp Sơ Dương sờ cằm, nhẹ giọng đáp.
Thật ra đối với món huyết phỉ cô không cần nắm chắc trong tầm tay. Lần tham quan nước M này, cô đã thu hoạch không ít đồ tốt rồi.
Diệp Sơ Dương vẫn còn nhớ hai túi bố chứa đá thô cùng với mười mấy phiến đá thô trúng thầu hai ngày nay.
Cô không thuộc chuyên gia lĩnh vực châu báu, nên không cần nhiều đá thô đến vậy đâu.
Nghĩ một hồi, Diệp Sơ Dương vẫn quyết định bỏ cuộc.
Vì vậy, thời gian tiếp theo cô hoạt động theo mọi thường ngồi nhàn rỗi trên ghế sofa, xem màn hình theo dõi cuộc đấu giá.
Nhưng trên thực tế, lần đấu giá này không được bình yên cho lắm.
Vào lúc Diệp Sơ Dương đang nổi hứng theo dõi, hệ thống chiếu sáng trong hội triển lãm bỗng dưng trở nên tối tăm.
Màn hình điện tử trước mặt Diệp Sơ Dương cũng tắt vụt đi!
Cô vội đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa quay người đã đâm sầm vào lòng của người đàn ông. Diệp Tu Bạch vội giơ tay đỡ lấy bờ vai cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: Đừng chạy lung tung.
Vâng. Gã nhóc nhỏ vẫn vùi đầu trong lòng người đàn ông buồn chán than thở, Sao đột nhiên tắt điện vậy?
Không biết. Người đàn ông cúi mắt nhìn cô, vừa dứt lời, ngoài cửa bèn vang lên tiếng ồn ào náo loạn.
Diệp Sơ Dương vênh tai nghe ngóng, đều nghe cả đám người nhốn nháo bảo ổ điện bị sao đó.
Chắc đang tu sửa điện đường.
Chú út, cháu vừa nghĩ ra một cách. Diệp Sơ Dương bỗng dưng mở miệng, Chú thả cháu ra, cháu mở đèn pin đã.
Bị người khác giữ chặt trong lòng như vậy, xung quanh bị hơi thở của người đàn ông bao vây, luôn cảm thấy có gì đó bất ổn.
Diệp Tu Bạch cũng không phải kẻ khờ, đương nhiên biết rõ ý của thằng nhóc nhỏ này.
Anh yên lặng chớp mắt mấy hồi, sau đó buông đối phương ra.
Cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Sơ Dương liền né sang bên cạnh, mang theo mùi hương sữa thoang thoảng.
Diệp Tu Bạch hơi nhướng mày, đang định nói gì đó, thì ánh đèn sáng trưng trở lại.
Ánh sáng đã bật.
Cho dù trong phòng hay ở đại sảnh.
Diệp Sơ Dương lúc này mới cất điện thoại vào trong túi áo, từng tiếng kinh hô khiến cả người cô run rẩy, suýt chút nữa ném văng điện thoại.
Trời đất! Huyết phỉ đâu rồi? Sao không thấy vậy?!
Chẳng phải lúc nãy vẫn còn đó sao?
Bị trộm rồi?! Bảo vệ đâu! Bảo vệ!
...
Thiếu niên sững sờ, đặt điện thoại vào túi áo, trở về trước màn hình điện tử.
Lúc này màn hình điện tử đang chiếu rõ tình hình ở đại sảnh lầu một vô cùng hỗn loạn, toàn bộ người đều chìm trong kinh động bởi việc mất huyết phỉ.
Còn sắc mặt của người dẫn chương trình ở trên bục dần trở thành trắng bệch.
Không ai ngờ ngày cuối cùng sẽ xảy ra chuyện mất trộm như thế.
Vốn dĩ những ngày trước kia vẫn tiến hành đấu giá rất thuận lợi, và cũng chính vì vậy, hệ thống an ninh cũng lơ là cảnh giác.
Vì vậy, đã tạo cơ hội cho tên trộm kia đánh cắp món vật.
Ôi, cô gái đó biến mất tiêu rồi. Diệp Sơ Dương bỗng mở miệng.
Diệp Tu Bạch nghe vậy, men theo ánh mắt của Diệp Sơ Dương, chỉ thấy camera vừa vặn chỉa ngay vị trí của cô gái kia. Lúc này, chỉ còn sót một chiếc ghế và tấm thẻ trên chiếc ghế mà thôi.
Người đàn ông chậm rãi nheo mắt, và cười phụt một tiếng.
Diệp Sơ Dương bị giọng cười của người đàn ông thu hút sự chú ý, chớp mắt hỏi: Chú út, chú biết người đó là ai à?
Đoán được rồi. Diệp Tu Bạch nhìn sang thằng nhóc bên cạnh mình, chú ý đến sự tò mò của đối phương, lạnh giọng đáp: Thiên Diện, siêu trộm hàng đầu của CG.