CG.
Tên gọi đầy đủ là Conspicuous God.
Nghĩa là Thần gây sự chú ý.
CG là một tổ chức có tiếng ở nước Y. Thành viên trong tổ chức này đều tự xưng mình là thần.
Còn Thiên Diện vừa được Diệp Tu Bạch đề cập khi nãy nghe nói là đại boss của CG, đương nhiên, đây chỉ là lời đồn, chưa rõ thực hư.
Thiên Diện là phụ nữ? Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi.
Nghe thế, Diệp Tu Bạch cũng chưa trả lời Diệp Sơ Dương, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Túc Nhất đứng bên cạnh.
Thấy vậy, Túc Nhất vội tiến lên giải thích với Diệp Sơ Dương.
Thiên Diện được đặt biệt danh là Thiên Diện, là vì hắn sở hữu vô số khuôn mặt, đồng thời chưa ai biết rõ khuôn mặt thật của hắn. Lúc trước Cửu thiếu từng bảo không nhìn rõ khuôn mặt của kẻ đó, tôi nghĩ chắc lúc đó đối phương đang đeo mặt nạ da người.
Nghe lời nói của Túc Nhất, Diệp Sơ Dương bỗng chốc tường tận.
Như những gì Túc Nhất trình bày, bởi vì đối phương đeo mặt nạ da người, cho nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đích thực có khả năng như vậy.
Nghĩ thế, cô bất chợt sờ cằm, hồi tưởng lại khuôn mặt của cô gái khi nãy.
Lần đầu tiên chạm mặt với Thiên Diện, cô còn đang suy nghĩ sao lại có cô gái cao ráo như thế cơ chứ. Bây giờ xem ra, Thiên Diện chắc là một gã đàn ông cao to rồi?
Không ngờ vị đại ca này cũng thật lợi hại, giả làm phụ nữ lẳng lơ cũng thôi đi, mà còn biết bắt chuyện điêu luyện thế kia.
Diệp Sơ Dương mắc cười vuốt ve vầng trán, không nói gì nữa.
*
Huyết phỉ của hội triển lãm cứ thế mà mất tích, chính phủ nước M đã huy động vô số cảnh sát truy tìm tung tích của huyết phỉ, nhưng vẫn chưa có hồi âm.
Chuyện này khiến người phụ trách hạng mục của nước M tức muốn ói máu.
Bọn chúng không nghèo tiền, nên ở một mức độ nào đó, thật sự bọn chúng không quan tâm đến giá trị của miếng huyết phỉ. Nhưng giờ này phút này, vụ việc không thể dùng tiền để cân bằng được.
Ở địa bàn của nước M, dưới sự giám sát chặt chẽ của hội triển lãm, Thiên Diện trộm mất huyết phỉ.
Điều này thật sự tung cú tát vang vào mặt chính phủ nước M.
Và, tát rất giòn vang nữa cơ.
Liên quan đến vấn đề mặt mũi, nước M tuyệt đối không thể nào bỏ qua.
Diệp Sơ Dương ở trong phòng.
Thiếu niên đang nấu cơm, Lục Diệc Nhiên ngồi xổm trên sàn đất phụ rửa rau, còn phụ huynh lớn của hai người này đang ngồi ghế sofa ở phòng khách không biết đang bàn chuyện gì đó.
Anh, có phải ngày mai hai người cũng rời khỏi không? Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt nhìn sang thiếu niên đang đứng cạnh xào rau.
Diệp Sơ Dương rất nhanh nhạy bắt được chữ cũng chủ chốt, cô nhướng mày nhìn cậu nhóc, Hai người ngày mai cũng rời khỏi sao?
Cuộc đấu giá công khai phỉ thúy ở nước M chính thức kết thúc vào ngày mốt, nhưng xuất hiện vụ việc huyết phỉ bị đánh trộm, rất nhiều người mất hứng, nên rời khỏi sớm cũng là chuyện bình thường.
Lục Diệc Nhiên gật gật đầu, Đúng vậy, ngày mai về nhà. Thật tiếc quá, không được gặp anh nữa.
Nhà họ Lục vốn dĩ ở nước L, nếu Lục Diệc Nhiên phải về nhà, thì đương nhiên phải lựa chọn trở về nước L.
Và, theo phong cách hành sự của nhà họ Lục, đa phần chắc không bao giờ bước chân vào lãnh thổ nước Z. Cho nên theo một mức độ nào đó mà nói thì, câu nói của Lục Diệc Nhiên không có vấn đề gì cả.
Bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của cậu nhóc, Diệp Sơ Dương bật cười, cô ngồi xuống sờ đầu của cậu nhóc, cười bảo: Không sao, em có thể gọi video cho anh mà, hoặc bay đến nước Z tìm anh.
Thật sao?
Thât. Diệp Sơ Dương cười đáp.
Thực tế, cô cũng rất thích cậu nhóc Lục Diệc Nhiên này, ngoại hình ưa nhìn, tính cách đáng yêu, thật sự quá hoàn hảo.
Nhưng, câu tiếp theo của Lục Diệc Nhiên khiến Diệp Sơ Dương hận không thể rút lại lời khen ngợi dành cho cậu nhóc vừa rồi.