Khi Diệp Sơ Dương nghe người giúp việc nói vậy, cô đang đứng trong bếp chọn nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu của nhà họ Lục đương nhiên không cần phải nói, toàn chọn những loại thượng hạng, vì vậy, Diệp Sơ Dương cũng không hề khách sáo, muốn ăn gì thì lấy, thậm chí còn định hầm canh cho chú út nhà mình.
Tôi biết rồi, chị đi làm việc của mình đi, cứ mặc kệ tôi. Sau khi mỉm cười xua tay với người giúp việc, cô liền bắt đầu nấu cơm.
Nể tình Diệp Tu Bạch cứu mình, cô quyết định làm thêm mấy món Diệp Tu Bạch thích ăn.
Hai tiếng đồng hồ sau, mọi món ăn đã được bày lên bàn.
Đầu bếp riêng của nhà họ Lục kéo cửa phòng bếp, trầm ngâm nhìn các món ăn.
Không biết từ khi nào, tới đại thiếu gia của gia đình quyền quý cũng biết nấu ăn? Hơn nữa lại còn nấu ngon thế này?
Aizz...
Quả nhiên họ đã không theo kịp thời đại.
Buổi tối, Diệp Sơ Dương ăn tối xong mới tới phòng Diệp Tu Bạch.
Người đàn ông đang dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, vai trái hơn nghiêng, cổ áo chiếc áo sơ mi Diệp Sơ Dương từng mặc qua có mấy cúc không đóng, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm và tinh tế.
Quả nhiên vẫn là nửa kín nửa hở như thế này hấp dẫn nhất.
Diệp Sơ Dương xoa mũi mình, bước qua sofa trước mặt người đàn ông tới ngồi bên cạnh anh.
Đây gọi là không nhìn cho lành.
Đang nghĩ ngợi thì Túc Nhất bước vào hơi khom lưng nói với hai người: Tam gia, Cửu thiếu, đã điều tra ra rồi.
Nói sao? Diệp Tu Bạch thấp giọng nói.
Tay bắn tỉa là người của tập đoàn Evil, mánh khóe trên máy bay và địa lôi cũng là chiêu trò của bọn họ.
Evil? Tội ác? Nghe thấy danh từ mới mẻ này, Diệp Sơ Dương bất giác nhướng mày.
Nghe vậy, Túc Nhất gật đầu với thiếu niên, sau khi chú ý tới thần sắc của Tam gia nhà mình liền giải thích với Diệp Sơ Dương: Một tổ chức có thể đối đầu với CG, có điều, so sánh hai bên, phạm vi của CG rộng hơn một chút, còn Evil thì là một tập đoàn khủng bố.
Người có thể vào tập đoàn Evil phần lớn đều là những phần tử lưu vong bị xã hội đối xử bất công, hơn nữa nghe nói hình thức quản lý của Evil có thể sánh ngang quân đội.
Diệp Sơ Dương nói: Vì thế, người của Evil sao lại nhằm vào chúng ta?
Túc Nhất: Là Diệp Tử Húc giao dịch với Evil, muốn lấy mạng Cửu thiếu cậu.
Diệp Sơ Dương: ...
Bây giờ người thừa kế của các gia tộc lớn đều làm sao vậy? Không hòa hợp liền chém chém giết giết?
Diệp Sơ Dương nheo mắt nghĩ lại gương mặt của Diệp Tử Húc.
Không thể không thừa nhận, Diệp Tử Húc nghĩ rất hay.
Nước Z là địa bàn của Diệp Tu Bạch, cơ hội Evil thành công không lớn, vì thế liền chọn ở nước M, hơn nữa, nếu như hành động tương đối chu đáo chặt chẽ đó nếu như thực sự thành công...
Người chết không chỉ có người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp là Diệp Sơ Dương, còn có cả gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp là Diệp Tu Bạch
Một mũi tên trúng hai con chim.
Ý tưởng đúng là không tồi, chỉ đáng tiếc hiện thực quá tàn nhẫn.
Diệp Sơ Dương bật cười, lạnh nhạt nói: Đáng tiếc không giết được tôi, sau này người xui xẻo sẽ là anh ta.
Khi nói câu nói này, trong đầu cô đã hình dung ra được hình ảnh nào đó.
Diệp Sơ Dương từ trước tới giờ không phải là người có thể để người khác ức hiếp, người khác đắc tội với cô, cô đương nhiên sẽ phải báo đáp đối phương.
Nếu không thì sẽ rất ngại.
Chú út, khi nào chúng ta về? Diệp Sơ Dương đá dép lê theo thói quen, ngồi xếp bằng trên sofa.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liền nhìn Túc Nhất.
Túc Nhất vội vàng nói: Đám Túc Thất tối nay sẽ tới, Cử thiếu muốn về lúc nào cũng được.