Không vội, ở đây nghỉ ngơi một tối đã. Diệp Tu Bạch chậm rãi nói.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu.
Vì đã muộn nên Diệp Sơ Dương cũng không định ở lâu bên phòng Diệp Tu bạch, nhưng khi cô định nhảy xuống từ sofa đề về phòng thì mũ áo lại bị người đàn ông nọ kéo lại.
Người cô loạng choạng ngã xuống sofa.
Chú út, chú làm gì vậy? Thiếu niên giành lại mũ áo của mình từ trong tay đối phương, trợn ngược mắt: Thói quen tùy tiện giật mũ và cổ áo của cháu như vậy chú phải sửa đi.
Không sửa được. Người đàn ông lạnh nhạt trả lời, sau đó lại lạnh nhạt liếc nhìn cô nói: Học dùng súng từ khi nào vậy?
Diệp Sơ Dương: ...
Thiếu niên trầm ngâm hai giây, nội tâm rối bời.
Sau đó cô hỏi người lại: Vì thế chú út có ngạc nhiên vui mừng không?
Không.
Vậy cháu không muốn nói cho chú nữa. Diệp Sơ Dương rầu rĩ xòe tay, vỗ nhẹ áo mình, quang minh chính đại rời quay người về phòng trước mắt đối phương.
Diệp Tu Bạch dường như cũng không muốn ngăn cản đối phương.
Đợi sau khi Diệp Sơ Dương rời đi, Túc Nhất mới thận trọng hỏi một câu: Tam gia, có cần đi điều tra Cửu thiếu không?
Không cần đâu. Anh quay đầu nhìn bầu trời sao rực rỡ, khẽ lên tiếng.
Tại sao lại không cần.
Bởi trong lòng Diệp Tu Bạch biết rõ, cho dù có điều tra cũng không điều tra ra được điều gì.
Người của anh hàng ngày đều ở bên cạnh tên nhóc Diệp Sơ Dương đó, nhưng từ trước tới giờ không có một ai báo cáo những tình hình này, hoặc là những người đó đã bị Diệp Sơ Dương mua chuộc.
Nhưng khả năng này là 0.
Điểm này Diệp Tu Bạch rất tự tin.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương cùng bước ra từ trong phòng khách.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn thiếu niên đang đứng dựa tường.
Diệp Sơ Dương hơi cúi đầu, không nhìn rõ gương mặt của đối phương, nhưng từ cái đầu cứ gật như mổ thóc và cách ăn mặc vẫn còn luộm thuộm có thể thấy rằng...
Vẫn chưa quen múi giờ.
Ngẩng đầu lên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thiếu niên tuy đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng vẫn làm theo theo phản xạ.
Gương mặt xuất hiện trước mặt Diệp Tu Bạch, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ khép, lông mày hơi cau lại, làn môi mím chặt, ý đồ muốn biểu đạt là...
Muốn ngủ.
Diệp Sơ Dương thực sự rất muốn ngủ.
Tối qua cô cứ trằn trọc mãi, sáng sớm nay lại bị đồng hồ báo thức đánh thức, cả người vẫn đang trong trạng thái lơ tơ mơ.
Cô không nhịn được liền che miệng ngáp một hơi dài.
Người đàn ông thấy khóe mắt cô chảy ra hai giọt nước mắt, không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào liền dùng ngón tay mềm mại giúp thiếu niên lau nhẹ khóe mắt, gạt giọt nước mắt kia đi.
Cũng đúng lúc này, Lục Cảnh Hoành không biết đã xuất hiện từ khi nào đứng khoanh tay trước ngực ở đầu cầu thang, nửa cười nửa như không nhìn hai người trước mặt.
Một hồi sau anh bỗng nhiên lên tiếng: Diệp Cử thiếu mệt mỏi vậy thì nên đi nghỉ đi. Dù sao thời gian cũng còn rất nhiều.
Thế giới vốn chỉ có hai người bỗng nhiên xen ngang một giọng nói khác, điều này khiến ý thức đang ở chín tầng mây của Diệp Sơ Dương lập tức quay về. Cô nheo một mắt, ngước một mắt lên nhìn người đang nói qua làn nước mắt.
Lục Cảnh Hoành thấy bộ dạng thiếu niên như vậy liền bật cười thành tiếng: Diệp Cửu thiếu không cần khách sáo với tôi, cứ về nghỉ ngơi đi.
Nghe vậy Diệp Tu Bạch liền lên tiếng: Đi ngủ thêm hai tiếng nữa đi, tới giờ tôi sẽ gọi cậu.