Bữa cơm này, Lục Diệc Nhiên ăn rất vui vẻ.
Sau bữa cơm trưa, Diệp Sơ Dương dắt theo Lục Diệc Nhiên đi dạo quanh đây.
Nhưng nói thật lòng, ở Bang Gamay, Diệp Sơ Dương không quen biết nhiều bằng Lục Diệc Nhiên.
Vì vậy, cuối cùng trở thành Lục Diệc Nhiên lôi theo Diệp Sơ Dương đi dạo ở các cửa tiệm, sau đó mua đồ ăn mua sắm các thứ.
Kết quả, khi hai người vừa ghé thăm tiệm kem, vừa vặn chạm phải một nam một nữ bước ra từ trong tiệm.
Nam là Ngu Nhan Trạch, nữ là Tống Linh.
Ngu Nhan Trạch vừa nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cau mày nhăn nhó, lập tức quay đầu, dường như chạm mặt với thiếu niên trước mặt sẽ vấy bẩn mình. Còn Tống Linh bên cạnh giả vờ không biết gì gật đầu mỉm cười với Diệp Sơ Dương: Sơ Dương cậu cũng đến đây ăn kem à, anh Đoàn không đi với cậu sao?
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười nhẹ một tiếng: Anh Đoàn có chuyện cần làm, vả lại tôi không phải con nít.
Dứt lời, cô nói tiếp: Không làm phiền hai vị, Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi.
Vâng ạ. Lục Diệc Nhiên là cậu nhóc thông minh, lập tức cảm nhận được dường như anh mình không thích cặp nam nữ trước mặt, cho nên cậu nói hai chữ đó xong liền buông tay thiếu niên, chạy nhanh vào trong tiệm.
Thấy cảnh vậy, Diệp Sơ Dương cười tạ lỗi với Ngu Nhan Trạch và Tống Linh, sau đó lách người bước vào.
Tống Linh đứng phía sau để ý hình bóng một lớn một nhỏ, sắc mặt hơi khó coi.
Kế đó, cô ta chậm rãi lên tiếng: Diệp Sơ Dương mạnh hơn cậu nhiều, mới mấy ngày đã thân thiết với bọn Jonathan. A Trạch, giao lưu tốt với bọn họ mới có ích cho sự nghiệp của cậu được.
Nghe vậy, ánh mắt của Ngu Nhan Trạch hơi lấp lóe.
Cậu ta đương nhiên biết giữ mối quan hệ giao hảo với bọn Jonathan mới giúp ích cho sự nghiệp, nhưng cậu ta vừa nhào vô, người ta phải chấp nhận mới được kia chứ.
Nhưng không biết có phải do ảo giác không, cậu ta luôn cảm thấy bọn người Jonathan dường như không thích cậu ta cho lắm.
Nói không chừng do Diệp Sơ Dương đứng đằng sau gây rối.
Tôi biết rồi, tôi sẽ thân thiết với bọn họ. Ngu Nhan Trạch đáp.
Nghe thấy vậy, Tống Linh gật đầu: Đợi chút nữa xem thử có đồ gì thích hợp mang về khách sạn không, lúc đó tặng cho họ mỗi người một phần.
Tống Linh không hổ danh là người quản lý có tiếng trong giới nghệ sĩ, phương diện làm người quả thật biết điều nhiều hơn gấp bội so với Ngu Nhan Trạch vừa ra đời.
*
Anh, em có thông minh không?
Trong tiệm kem, Lục Diệc Nhiên chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Dương, bộ dạng cầu xin tán dương khiến Diệp Sơ Dương muốn cười.
Cô giơ tay xoa đầu cậu nhóc, cười bảo: Phải phải phải, Nhiên Nhiên của chúng ta thông minh nhất. Cho nên để cám ơn nhóc, nhóc muốn ăn gì? Anh mua cho nhóc ăn.
Không cần, em có mang theo thẻ. Anh muốn ăn gì cứ nói với em, em mua cho anh! Vừa dứt lời, Lục Diệc Nhiên nhanh tay nhanh chân bò lên ghế, cực kì điêu luyện và thuần thục lựa sẵn vài cây kem.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương quay đầu ngó thời tiết ngoài trời, và nhìn phục vụ một phen, lạnh giọng nói: Lấy hai món này, mấy món sau không lấy.
Anh, những món sau đều ngon lắm đó. Cậu nhóc trợn to đôi mắt, biểu cảm nghiêm túc.
Nghe lời, Diệp Sơ Dương gật gật đầu: Anh biết ngon, nhưng nhóc ăn được nhiều vậy không.
Nếu Lục Diệc Nhiên đau bụng vì ra đây ăn uống với cô, Diệp Sơ Dương cảm thấy Lục Cảnh Hoành có thể một súng bắn chết cô mất.
Chậc.
Cô tuyệt đối không để những chuyện này xảy ra đâu.