Cuối cùng và cuối cùng, vì ngại sắc mặt của anh trai, nên Lục Diệc Nhiên chỉ cầm ly kem tuyết nhỏ ngồi rúc một bên xúc ăn.
Diệp Sơ Dương hờ hững múc từng thìa kem, đôi lúc ngẩng mặt lên nhìn cậu nhóc, tâm trạng cực tốt.
Sau khi ăn kem xong, Lục Diệc Nhiên nhảy nhót dắt Diệp Sơ Dương sang con đường ăn uống.
Khung cảnh đó bỗng khiến thiếu niên hồi tưởng lại ngày đầu tiên quen biết với Lục Diệc Nhiên ở nước M.
Dường như cũng giống vậy.
Chẳng qua, lúc đó người trả tiền là Diệp Sơ Dương, còn người trả tiền hôm nay là cậu nhóc Lục Diệc Nhiên.
Hai người vừa đi dạo vừa mua sắm, đợi bầu trời sập tối, màn đêm buông xuống, người nhà họ Lục mới xuất hiện đón Lục Diệc Nhiên về nhà.
Cậu nhóc thấy đống xe con màu đen xuất hiện trong tầm nhìn, bỗng trở nên tội nghiệp ôm lấy chiếc đùi của Diệp Sơ Dương, bộ dạng khóc lóc mếu máo.
Diệp Sơ Dương nhướng mày nhìn cậu, tiếp đó ngẩng đầu nhìn ông lão mặc âu phục đuôi tôm: Bác Adelson, hôm nay Nhiên Nhiên ăn hơi nhiều.
Được rồi, cảm ơn Diệp Cửu thiếu đã nhắc nhở, vậy bây giờ thuộc hạ xin phép dẫn tiểu thiếu gia trở về.
Vâng. Diệp Sơ Dương gật đầu, sau đó vỗ vỗ chiếc gáy của cậu nhóc: Khoảng thời gian này anh vẫn ở đây, nhóc buồn chán thì đến tìm anh, có biết chưa?
Được thôi, tạm biệt anh, ngày mai em tới tìm anh nữa! Cậu nhóc vốn dĩ có chút không vui sau khi nghe xong lời nói của Diệp Sơ Dương, liền trở nên hăng hái.
Một mình cậu ở nhà vốn buồn đến phát chán, bây giờ khó khăn lắm anh Diệp mới đến nước L, đương nhiên cậu không muốn say goodbye nhanh như vậy với anh đâu.
Khi Lục Diệc Nhiên bò lên xe còn suy nghĩ, những ngày tiếp theo cậu phải tìm anh Diệp đi ăn kem, sớm muộn phải quét sạch đống kem hôm nay chưa kịp ăn hết mới được.
*
Diệp Sơ Dương tiễn xong Lục Diệc Nhiên bèn trở về khách sạn.
Cô giống như Lục Diệc Nhiên, ăn hơi nhiều, nên bữa cơm tối không cần ăn nữa, cho nên khi trở về khách sạn cô vào ngay phòng của mình.
Và tìm một bộ phim, chiếu từ tập một đến tập năm.
Nhưng, khi chiếu đến tập ba, Diệp Sơ Dương đã rúc người ngủ quên trên ghế sofa.
Vào lúc gần mười hai giờ đêm, cánh cửa phòng rộng lớn của Diệp Sơ Dương bỗng vang tiếng tít và mở ra, tiếp đó có một bóng đen cao to xuất hiện ở cửa.
Dường như chỉ bằng một cái lướt sơ Diệp Tu Bạch đã nhìn thấy một đống nho nhỏ rúc trên ghế sofa đang ngủ đắp mền.
Anh cởi chiếc áo khoác vest màu đen treo tùy ý lên giá áo, sau đó sải đôi chân dài tiến về phía ghế sofa.
Đến trước ghế, ánh mắt của anh đặt lên chiếc tivi to lớn đảo một vòng.
Trên màn hình, mấy con người máy xe hơi đang đánh rất hung hăng, khung cảnh rất kịch liệt, tuy âm thanh không to lắm nhưng nghe rất rõ.
Trong tình huống như vậy vẫn có thể ngủ ngon, khó trách không nghe thấy tiếng động mở cửa của anh.
Diệp Tu Bạch bỗng dưng nghĩ, nếu hôm nay kẻ xuất hiện ở đây không phải anh, mà là những người khác…
Với ý thức phòng vệ của thằng nhóc nhà mình, chắc sẽ trúng chiêu mất?
Vì vậy, người đàn ông nhíu chặt mày.
Anh im lặng dõi nhìn thiếu niên.
Đại khái thiếu niên đang say giấc nồng, dưới ánh đèn sáng khuôn mặt trắng trẻo non nớt, đôi mắt đào hoa khép chặt, lông mày dài cong vút ngoan ngoãn ánh lên, trông rất gợi cảm.
Diệp Tu Bạch dường như không khống chế được bản thân liền quỳ nửa gối, ngón tay thon dài đặt lên khuôn mặt của thằng nhóc nhà mình.