Nghĩ tới đây người thiếu niên liền nheo mắt lại.
Cửu thiếu, nếu như thích thì hãy nắm bắt, gặp được một người mà anh ta thích cậu, cậu cũng thích người ta là một việc không hề dễ dàng.
Túc Nhất thấy thiếu niên trầm ngâm, biết rằng mối tình đầu của Tam gia nhà mình đúng là có hi vọng.
Ngay lập tức, trái tim thấp thỏm không yên của anh đã có thể yên ổn về lại đúng vị trí.
Túc Nhất nhìn Diệp Sơ Dương hồi lâu rồi nói tiếp: Cửu thiếu, hi vọng cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Nói xong anh liền đứng dậy cúi người rất sâu trước mặt thiếu niên sau đó mới rời đi.
Diệp Sơ Dương lúc này vẫn còn đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt sâu thẳm.
Sau nửa giờ đồng hồ, thiếu niên lại mở cửa phòng khách sạn, sau đó kéo áo tới phòng phòng ăn dưới lầu.
Điều khiến cô bất ngờ là ở góc phòng ăn có người mà cô quen biết.
Diệp Tu Bạch và Hi Cẩm Thần đang ngồi đối diện ở cùng một chiếc bàn, Hi Cẩm Thần quay lưng lại với cô còn Diệp Tu Bạch vì ngồi đối diện với cô nên ngay lập tức đã chú ý tới sự xuất hiện của cô.
Diệp Sơ Dương nghiêng đầu, đưa mắt nhìn quanh một lượt mới phát hiện ra, cả phòng khách, trừ hai boss ngồi ở góc này ra thì không còn ai khác.
Đương nhiên, ngoại trừ cô.
Vô cùng rầu rĩ, cô chỉ có thể lựa chọn tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch.
Cảm nhận được thiếu niên đang ngồi gần, tâm trạng của người đàn ông đường như rất vui. Anh một tay chống trên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn lên mặt Diệp Sơ Dương, sau khi đảo một vòng, liền lên tiếng hỏi với chất giọng hơi khàn: Ngủ có ngon không?
Diệp Sơ Dương: ... Hỏi như vậy thực sự không phải đang đùa với cô đấy chứ?
Nghĩ tới giấc mơ khiến cô sợ hãi giật mình tỉnh giấc lúc sáng, Diệp Sơ Dương lại cảm thấy vô cùng bấn loạn.
Cô lặng lẽ nhìn anh không nói gì. Có điều đôi mắt đào hoa hẹp dài đó ánh lên thái độ cạn lời, không biết phải nói sao.
Thấy vậy, Diệp Tu Bạch lập tức bật cười.
Cũng giống như thằng nhóc nhà anh, anh cũng không ngủ được.
Diệp Sơ Dương nhận được lời tỏ tình của anh cảm thấy kinh ngạc, thậm chí hoảng hốt, vì thế cả tối mất ngủ, còn anh cũng đâu có khác gì?
Lần đầu tiên tỏ tình của anh đã tặng cho đối phương như vậy, cho dù khi đó anh biểu hiện ra trấn tĩnh thế nào đi nữa, nhưng trái tim anh thì vẫn đập thình thịch liên hồi.
Hơn nữa sau khi về phòng mình anh thậm chí còn nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như là, lời tỏ tình của anh có tùy tiện quá không?
Lại ví dụ như là, thằng nhóc nhà anh có chấp nhận anh không?
Diệp Tu Bạch từ trước tới giờ vẫn luôn rất tự tin thậm chí là tự phụ, bởi thân phận và năng lực của anh sờ sờ ra đó. Cảm giác lo sợ được mất tối qua thực sự là lần đầu xuất hiện.
Nghĩ tới đây, nụ cười của anh càng trở nên sâu sắc hơn.
Gọi bánh bao cho cậu rồi, phải ăn hết. Anh trầm ngâm một lát sau đó nói tiếp.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chỉ Vâng một tiếng sau đó gật đầu, buột miệng hỏi: Chú út, đạo diễn Hi, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Khi Hi Cẩm Thần nghe Diệp Sơ Dương gọi tới mình, anh vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Bây giờ là sao đây?
Mặc dù anh không có cơ hội gặp được Diệp Tu Bạch nhưng cũng nghe nói về người đàn ông này. Anh từng nghe rất nhiều lời đồn đại về Diệp Tu Bạch, hình như không hề có ai nói rằng anh ta là một người rất dịu dàng.
Lại đưa mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười kia, Hi Cẩm Thần trong lòng không khỏi cảm khái...
Quả nhiên lời đồn không đáng tin.
Bất luận là Cửu thiếu Diệp Sơ Dương của nhà họ Diệp hay người cầm quyền danh chính ngôn thuận Diệp Tu Bạch của Diệp Thị.
Hi Cẩm Thần bóp trán, định thần lại sau những tâm tư của mình, anh khẽ mỉm cười trả lời Diệp Sơ Dương: Tam gia đang nói chuyện với tôi về tình hình quay phim của đoàn.