Thực ra nói trắng ra là Diệp Tu Bạch đang cùng anh ta thảo luận vấn đề quay phim của Diệp Sơ Dương.
Nghĩ lại lúc trước Diệp Tu Bạch nói rằng hãy để Ngu Nhan Trạch tránh xa Diệp Sơ Dương ra một chút, Hi Cẩm Thần giống như biết được một bí mật nào đó.
Xem ra những thông tin trên mạng cũng có vài phần chính xác.
Cũng may bản thân anh ta không quan tâm tới mấy tin lá cải này, nếu không Diệp Tu Bạch lại tưởng anh cố tình cho Ngu Nhan Trạch và Diệp Sơ Dương vào cùng một đoàn, như vậy sẽ vô cùng khó xử.
Nghe lời Hi Cẩm Thần nói, Diệp Sơ Dương nhướng mày, gật đầu sau đó không nói gì nữa.
Vừa hay lúc này bánh bao được mang tới.
Thấy vậy, bất luận là Diệp Tu Bạch hay Hi Cẩm Thần cũng đều không làm phiền cô nữa.
Hi Cẩm Thần thậm chí còn cáo từ rời đi, không làm phiền hai chú cháu nhà này nữa.
Cách một lúc, thấy thiếu niên ăn sáng cũng gần xong, Diệp Tu Bạch mới nói: Đợi lát nữa có việc gì không?
Sao vậy? Chú út định hẹn hò với cháu sao? Thiếu niên mở to đôi mắt ngây thơ, chớp mắt một hồi lâu, chống cằm tò mò hỏi, có điều, khi Diệp Tu Bạch định trả lời, cô lại xua tay, tiếp tục ngây thơ nói: Nhưng cháu đã hẹn với Lục Diệc Nhiên sẽ cùng cậu nhóc đó đi khu vui chơi rồi.
Anh nghe vậy lập tức trầm ngâm.
Quả nhiên, nhà họ Lục chả có ai tốt đẹp cả.
Tên nhóc vắt mũi chưa sạch Lục Diệc Nhiên sao cũng tới đây giành người với anh?
Anh cau mày, sau một hồi ngẫm nghĩ, lông mày đang cau lại liền giãn ra, sau đó Diệp Sơ Dương liền nghe thấy anh chậm rãi nói: Không sao, tôi đi cùng hai người.
Diệp Sơ Dương: ... Như vậy có tiện lắm không?
Có gì mà không tiện. Lục Diệc Nhiên còn nhỏ quá, không thích hợp đi khu vui chơi. Anh liếc nhìn cô, sau khi lạnh nhạt nói một câu xong liền cầm ly cà phê lên uống một ngụm: Hay để Lục Cảnh Hoành dẫn nó đi cũng được. Nhỡ tới khi đó xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới cậu.
Thực ra Diệp Tu Bạch nói cũng rất có lý.
Nhà họ Lục có được địa vị như ngày nay ở nước L, kẻ thù chắc chắn không ít, nếu không Lục Diệc Nhiên mỗi lần ra khỏi nhà cũng sẽ không dẫn theo nhiều vệ sĩ tới vậy. Nếu như những kẻ thường xuyên quan sát động thái của nhà họ Lục biết được cậu nhóc đó đi chơi cùng một người thiếu niên ít tuổi, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để xuống tay.
Nghĩ tới đây Diệp Tu Bạch lại mím chặt môi, cuối cùng quyết định lát nữa sẽ gọi điện cho Lục Cảnh Hoành rồi tình.
Suy nghĩ của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương đương nhiên không rõ.
Cô chỉ thấy đối phương nói xong câu đó rồi trầm ngâm không nói gì thêm nữa.
Không ngờ chu út nhà cô theo đuổi đối tượng cũng rất bài bản?
Cô cảm thấy cũng khá buồn cười, nhưng cũng không nói gì, coi như đồng ý điều đối phương nói.
***
Mười giờ sáng, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước cửa khách sạn Diệp Sơ Dương ở.
Cửa xe mở ra, Lục Diệc Nhiên mặc một bộ đồ thể thao rộng thoải mái bước xuống khỏi xe trước. Vừa tới cửa khách sạn, cậu nhóc liền bắt đầu tìm kiếm anh Diệp của mình.
Lục Cảnh Hoành đẩy cửa bước ra thấy vậy, một tay dựa vào cửa xe, giọng nói chậm rãi: Lục Diệc Nhiên, thân là đàn ông con có thể chín chắn một chút không. Anh Diệp của con không thích những người đàn ông không chín chắn.
Cậu nói thật sao? Cậu nhóc nghe người đàn ông nói vậy lập tức dừng bước, chớp chớp mắt hỏi: Vậy có phải con nên đợi anh Diệp tới tìm con không?
Lục Cảnh Hoành: ... Nhóc con mà suy nghĩ cũng nhiều gớm.