Ngu Nhan Trạch nói tới đây liền mím môi, rõ ràng có chút chột dạ..
Thấy anh ta như vậy, Tống Linh lập tức giấu ý mỉa mai trong mắt, chậm rãi đứng dậy, đặt tay lên vai đối phương sau đó tiền sát lại gần, bật cười trong trẻo và dịu dàng vang lên bên tai anh ta.
Việc hiện giờ đúng là có chút phức tạp. Tôi vừa mới suy nghĩ thấy rằng lời cậu nói cũng có điểm đúng. Chúng ta đúng là nên xin lỗi. Tống Linh hạ giọng chậm rãi nói: Bây giờ danh tiếng của cậu đã rất tệ rồi, nhưng không sao, chúng ta chỉ cần giữ lại những fans trước đây của cậu là được.
Ngu Nhan Trạch nghe vậy liền nhíu mày: Diệp Sơ Dương không chấp nhận xin lỗi.
Ai nói nhất định cần cậu ta chấp nhận? Không chấp nhận ngược lại lại càng tốt. Tống Linh nói tới mấy chữ cuối cùng, nụ cười trong mắt càng trở nên thâm thúy.
Đôi môi cong lên khiến Ngu Nhan Trạch khẽ rung động.
Anh từng nhìn thấy Tống Linh như vậy rất nhiều lần, đương nhiên biết rõ đối phương đang rất chắc chắn.
Nói thế nào đi nữa Tống Linh cũng là người quản lý rất nổi tiếng trong giới, thủ đoạn và tài nguyên đều không hề yếu kém.
Nghĩ vậy, trái tim treo cao của Ngu Nhan Trạch mới yên tâm hạ xuống vị trí ban đầu.
Thấy thần sắc thả lỏng của Ngu Nhan Trạch, Tống Linh liền mỉm cười lên tiếng: Đợi lát cậu đi đăng một dòng weibo coi như xin lỗi Diệp Sơ Dương, còn người ta có quan tâm hay không thì lại là lẽ khác. Không cần quan tâm.
Vâng. Ngu Nhan Trạch dường như lập tức hiểu ra hàm ý ẩn giấu đằng sau câu nói của người quản lý, đáy mắt anh ta dường như có ánh sáng lóe lên, tâm trạng vốn đang vô cùng ủ dột lập tức chuyển biến không ít.
Đúng thế, ngẫm nghĩ một lát cuối cùng anh ta cũng lên tiếng xin lỗi Tống Linh: Xin lỗi vì những lời đã nói với chị lúc trước.
Tống Linh nghe vậy liền nhướng mày.
Đương nhiên là cô biết Nhan Trạch xin lỗi vì việc đã to tiếng với cô lúc trước.
Mặc dù trong lòng khinh miệt nhưng trên mặt Tống Linh vẫn độ lượng mỉm cười tha thứ.
Cô ta xua tay với Ngu Nhan Trạch, nghiêm túc nói: A Trạch, cậu phải hiểu rằng, tôi là quản lý của cậu, mặc dù con đường này chúng ta nhất định sẽ phải đi cùng nhau. Đương nhiên, trên đường xảy ra xô xát là không thể tránh khỏi, tôi hy vọng chúng ta có thể chấp nhận được đối phương.
Tôi hiểu rồi. Ngu Nhan Trạch gật đầu: Bây giờ tôi sẽ đi đăng weibo.
Việc weibo không vội. Tống Linh mỉm cười giơ tay ôm lấy cổ đối phương, tì sát người mình lên cơ thể săn chắc của đối phương, mỉm cười quyến rũ: Lúc trước cậu làm tổn thương trái tim tôi, bây giờ lẽ nào chỉ dùng một câu xin lỗi đơn giản như vậy là xong sao? Tôi không đồng ý đâu.
Giọng của người phụ nữ đầy ý ám thị.
Ngu Nhan Trạch mím môi cảm nhận sự mềm mại của cơ thể phụ nữ áp sát trên người mình, anh ta chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức có thể nhìn thấu vùng xuân sắc được che giấu của đối phương.
Yết hầu của anh bất giác chuyển động, cuối cùng liền bế bổng cô lên bước vào trong phòng ngủ bên trong.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Nhan Trạch có đăng lời xin lỗi trên weibo.
Ngu Nhan Trạch V: Tôi rất xin lỗi về vụ việc clip, do nhất thời mê muội khiến tôi đã làm ra việc như vậy đối với bạn tốt của mình. Tôi thành thật xin lỗi, tôi không mong bạn tha thứ cho tôi, chỉ hi vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, thực hiện giấc mơ của mỗi chúng ta.