Dòng weibo của Ngu Nhan Trạch vừa đăng lên, Đoàn Kiệt cũng phải sững sờ.
Mặc dù phải tới sáng ngày hôm sau khi anh đi tìm Diệp Sơ Dương thì mới nhìn thấy lời xin lỗi công khai này nhưng cũng không thể ngăn cản anh chửi thầm Ngu Nhan Trạch và Tống Linh vô số lần.
Giận gì chứ? Cuộc sống tươi đẹp như vậy cơ mà, không phải phiền não vì những việc vớ vẩn và những người vớ vẩn.
Diệp Sơ Dương lúc này đang dựa vào sofa, vừa chat wechat với chú út nhà mình vừa khuyên nhủ người quản lý của mình.
Ngu Nhan Trạch và Tống Linh đúng là vô sỉ. Đoàn Kiệt nhìn dòng weibo trên điện thoại, không thể nhẫn nhịn được nói.
Thiếu niên nghe vậy liền xua tay: Không chỉ một mình anh cho rằng họ vô sỉ, vẫn là câu nói cũ, mặc kệ họ tự tung tự tác, làm quá rồi sẽ có lúc họ phải khóc thôi.
Diệp Sơ Dương vừa nói vừa như nghĩ ra điều gì đó, cô bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn người quản lý của mình: Những việc như thế này, anh chắc cũng không phải mới gặp lần đầu?
Vừa dứt lời, Đoàn Kiệt liền chớp mắt.
Anh đương nhiên hiểu ý của Diệp cửu thiếu nhà mình.
Anh đã từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, gặp phải không ít việc lạ đời, người lạ đời, nhưng cũng không hề phẫn nộ như vậy.
Thực ra suy cho cùng cũng chỉ vì đã xem Cửu thiếu là người của mình.
Nói thực lòng, Đoàn Kiệt trước đây đã từng dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, người nào cũng vô cùng có dã tâm, và sau khi anh tận tâm tận sức vì họ, phần lớn họ đều lựa chọn rời đi.
Nhưng Diệp Sơ Dương không như vậy.
Cô không có dã tâm lớn như thế, tính cách của cô cũng hoàn toàn mới lạ đối với Đoàn Kiệt.
Điều quan trọng nhất vẫn là sức quyến rũ nhân cách của Cửu thiếu nhà họ thực sự quá lớn.
Điểm này tuyệt đối không phải bàn cãi.
***
Buổi chiều, Diệp Sơ Dương đều dành thời gian để quay phim.
Cảnh quay của cô không nhiều, nhanh chóng kết thúc toàn bộ.
Tối hôm đó khi về phòng khách sạn, Đoàn Kiệt tới tìm cô, nói có việc quan trọng cần thương lượng với cô.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền cảm thấy hơi tò mò.
Khoảng tám giờ tối, Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt ngồi đối diện trên sofa, Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi: Không phải anh nói rằng có việc quan trọng cần thương lượng sao? Có việc gì thế?
Nghe vậy, trong mắt Đoàn Kiệt liền ánh lên thần sắc sâu sắc khó đoán, sau đso anh vô cùng vui mừng và mỉm cười rạng rỡ nói: Cửu thiếu chắc cũng biết Jonathan là đại sứ thương hiệu khu vực nước L của thế gia nước hoa Carol.
Tôi biết. Diệp Sơ Dương gật đầu.
Hôm nay người quản lý của Jonathan nói rằng Carol sắp sửa cho ra mắt một nhãn hiệu nước hoa mới, nhưng vẫn chưa tìm được người đại diện thích hợp, vì thế Jonathan giới thiệu cậu, vì vậy tới hỏi cậu xem cậu có hứng thú hay không.
Diệp Sơ Dương: ...
Nếu như cô nhớ không nhầm, thế gia nước hoa Carol là một nhãn hiệu hàng xa xỉ có lịch sử hàng trăm năm, nước hoa của Carol được người đời mệnh danh là sự tán dương của thượng đế.
Đại diện cho một nhãn hiệu xa xỉ như vậy, Jonathan lại thoải mái tặng cô tới vậy sao?
Người trẻ tuổi bây giờ đều rộng lượng tới vậy sao?
Diệp Sơ Dương nhíu mày nhìn Đoàn Kiệt.
Đoàn Kiệt dường như cũng hiểu được ý của Cửu thiếu nhà mình, anh liền bật cười nói: Người quản lý của Jonathan nói rằng, nếu như Cửu thiếu có hứng thú, mai có thể tìm Jonathan để tìm hiểu. Tôi cho rằng đây là một cơ hội không tồi, không cần biết sau này ra sao, Cửu thiếu cũng có thể thử xem sao.
Dù sao có được nhãn hiệu xa xỉ này, mức giá của Diệp Sơ Dương sẽ tăng lên không ít.
*
Ngoài lề: Ahuhu, có ai đọc Cửu thiếu không vậy? Mọi người đọc xong có thể để lại bình luận, nhận xét về truyện ở mục bình luận cho team có động lực dịch nhé.
Meo Meo cảm thấy truyện mình vắng vẻ quá trời! Buồn T.T