Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 365: Chương 365




Diệp Sơ Dương đứng bên dưới pháo đài nhìn lên trên, cô nhìn một hồi lâu cũng không nói gì.

Cô đưa tay lên sờ sờ cằm mình, đôi mắt đào hoa dài hẹp nheo lại.

“Có nhìn ra được cái gì không?” Diệp Tu Bạch nhìn cô trầm mặc không nói gì, dường như anh cảm nhận được có điều gì đó bất thường.

Anh không hiểu lắm về phong thuỷ, vì vậy lúc này thực sự là anh cũng chẳng thể giúp được gì cho tên nhóc nhà mình.

Đột nhiên nghe thấy câu nói của Diệp Tu Bạch, cậu thiếu niên đưa tay lên véo véo ấn đường, miệng trề ra một tiếng: “Cháu cứ luôn cảm thấy dường như là có chỗ nào đấy không ổn.”

Vừa nói, cậu thiếu niên vừa rút điện thoại ra rồi đăng nhập vào weibo, cậu tìm lại bức ảnh về tòa pháo đài này mà lúc trước được đăng tải trên weibo.

Kết quả là Diệp Sơ Dương nhìn bức ảnh rồi lại nhìn pháo đài, cô vẫn chẳng có phát hiện gì cả.

Cô có chút chán nản nhét điện thoại vào tay người đàn ông rồi đi vài vòng quanh pháo đài.

Kỳ thực thì xung quanh pháo đài thật sự không có cái gì cả.

Ngoài vết tích lúc trước bị di dời ra thì chỉ còn lại một cột dây điện mà thôi.

Khoan!

Cột dây điện?

Ánh mắt của Diệp Sơ Dương bỗng loé sáng, cô chạy “Tưng! Tưng! Tưng!” về phía người đàn ông, cô đang định lấy điện thoại ra đối chiếu thì liền nghe thấy giọng nói khàn trầm ổn của anh vang lên: “Vị trí của tòa pháo ở trên pháo đài đã bị dịch chuyển.”

Nói tới đây, Diệp Tu Bạch liền phóng to bức ảnh trong điện thoại lên rồi đưa cho Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương liền chăm chú nhìn vào đó.

Quả thật là như vậy.

Bức ảnh trên điện thoại này được cư dân mạng chụp khi lần đầu tiên phát hiện ra pháo đài xảy ra sự bất thường, khi đó vị trí của tòa pháo đó trên pháo đài ở bên trái của cột dây điện. Thế nhưng lúc này thì miệng pháo lại nhắm thẳng vào cột dây điện.

Sau khi đối chiếu xong, Diệp Sơ Dương liền thu lại điện thoại, chậc chậc một tiếng: “Xem ra toà tháp pháo này quả nhiên không đơn giản.”

Nói xong, Diệp Sơ Dương liền kéo lấy cánh tay của người đàn ông, cô khẽ nói: “Chú út à, chúng ta tiến sát vào xem xem.”

Thấy vậy, dĩ nhiên là Diệp Tu Bạch không hề cự tuyệt.

Anh cùng cậu thiếu niên đi tới vị trí ở phía dưới pháo đài, hai người đi mấy vòng liền quanh pháo đài.

Vốn dĩ ý của Diệp Sơ Dương là cô định lên vị trí phía trên của pháo đài, cũng chính là chỗ mà đề phòng pháo để xem xét, thế nhưng con đường đi lên đã bị người ta khóa lại rồi.

Thế là trong thời khắc bất lực, Diệp Sơ Dương chỉ đành lượn lờ ở dưới.

May mà cô vẫn có thu hoạch.

Đúng vào lúc Diệp Sơ Dương đang chuẩn bị đi vòng quanh lần thứ ba thì Diệp Tu Bạch ở bên cạnh đột nhiên kéo cô lại rồi đưa cô tới một vị trí.

“Ở đây có một cái cửa.” Lời vừa dứt, người đàn ông liền đưa tay gõ vào một chỗ.

Quả nhiên, sau khi anh gõ một hồi thì bùn đất xung quanh pháo đài bỗng rơi xuống, lộ ra vết tích của một cái cửa.

Diệp Sơ Dương quay đầu lại, sau khi cô ngây ra nhìn người đàn ông nào đấy liền lập tức giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại quá, lợi hại quá, chú út quả thật quá lợi hại luôn.”

Nhưng tôi không lợi hại bằng cậu.” Người đàn ông nhìn cô rồi chậm rãi nói.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chau mày trầm mặc, trong đầu cô xuất hiện một đoạn sau khi đã được tỉnh lược, cô dùng một ngữ khí không chắc chắn hỏi: “Chú đang nói linh tinh với cháu đấy à?”

Diệp Tu Bạch: “……Đâu có.”

Anh chỉ là có gì nói nấy thôi mà, nhưng tên nhóc nhà anh hình như nghĩ hơi nhiều thì phải?

Bình thường anh chẳng nói linh tinh bao giờ, đều là trực tiếp ra tay.

Người đàn ông nghĩ tới đây rồi lại lãnh đạm liếc cô một cái.

Để ý thấy ánh mắt của đối phương, khoé miệng của Diệp Sơ Dương liền giật giật một hồi~~

Xin lỗi nhé, là do tư tưởng của cô không lành mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.