Vì phát hiện ra cánh cửa này nên Diệp Sơ Dương không hề do dự.
Chỉ có điều khi thiếu niên giơ tay đặt lên cánh cửa bị che giấu kia liền có một tiếng quát vang lên bên cạnh: Này, hai người bên kia, các người đang làm gì vậy?
Diệp Sơ Dương nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một nhân viên mặc trang phục bảo vệ đứng bên ngoài vạch cảnh giới, tay cầm một chiếc gậy điện chỉ thẳng về phía hai người, gương mặt nhợt nhạt có phần giận dữ.
Diệp Sơ Dương: ...
Ồ, bị bắt tại trận.
Khóe miệng thiếu niên co giật, cạn lời nhìn chú út nhà mình sau đó không hề do dự túm tay đối phương bỏ chạy.
Diệp Tu Bạch: ...
Làm cứ như yêu đương vụng trộm, sao mà xót xa thế chứ?
***
Vì ban ngày gặp sự cố nên đợi tới tối Diệp Sơ Dương mới lại tới pháo đài một chuyến, đương nhiên, người đi cùng vẫn là Diệp Tu Bạch yêu đương vụng trộm.
Một lần nữa tới bên cạnh pháo đài, Diệp Sơ Dương đứng cảm khái một tiếng: Hi vọng lần này sẽ không có ai tới làm phiền nữa.
Diệp Tu Bạch nghe vậy khẽ cười một tiếng: Có Túc Nhất trông chừng rồi, không cần lo lắng.
Chiều nay khi tới đây, vốn cũng chỉ định tới xem tình hình thế nào, vì thế Túc Nhất và Túc Thất không đi cùng hai người. Bây giờ phát hiện ở đây còn một cánh cửa nữa, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.
Nghe Diệp Tu Bạch nói vậy, Diệp Sơ Dương cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Hai người gõ cửa, Diệp Tu Bạch cầm một chai nước khoáng rửa sạch vết dơ bẩn trên cánh cửa đi, sau đó mới phát hiện ra trên cánh cửa có một ổ khóa. Thế là thiếu niên liền lấy ra một chiếc kẹp tóc màu đen trong túi ra.
Sau khi cắm kẹp vào ổ khóa, Diệp Sơ Dương chậm rãi lên tiếng: Cũng may trước khi tới đây đã xin lễ tân một chiếc kẹp tóc, thấy cháu sáng suốt không?
Diệp Tu Bạch: ...
Nếu chấm điểm độ mặt dày, anh cho điểm tối đa.
Có điều...
Thằng nhóc nhà anh có thể mở được cánh cửa này không?
Diệp Tu Bạch vừa mới nghĩ thầm như vậy thì ngay lập tức anh nghe thấy tạch một tiếng, sau đó thằng nhóc nhà anh vô cùng đắc chí giơ chân đạp cửa một cái, vẻ mặt ông đây thiên hạ để nhất đúng là cạn lời.
Diệp Tu Bạch chống trán, trầm ngâm một lát mới nói: Kĩ thuật mở cửa không tồi.
Thiếu niên nghe vậy liền chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa hẹp dài ánh lên nụ cười ranh mãnh: Hay là cháu dạy chú? Sau này muốn lẻn vào buồng cô gái nào đó cũng sẽ rất dễ dàng.
Vào phòng cậu cũng dễ dàng thì tôi sẵn sàng học. Dứt lời, anh liền cúi mắt nhìn cô, ánh mắt như có nụ cười: Cậu biết là tôi không có hứng thú với các cô gái.
Không, không, không. Thiếu niên nói liên tục mấy từ không, sau đó lại rút tay lắc qua lắc lại trước mặt anh, gia vẻ ta đây nói: Bổn bán tiên bấm đốt ngón tay xem một quẻ, sau này chú nhất định sẽ có hứng thú với con gái.
Bởi cô vốn dĩ chính là một cô gái.
Chỉ có điều câu nói này cô không nói ra mà thôi.
Đối với điều Diệp Sơ Dương nói, Diệp Tu Bạch chỉ hơi nhíu mày, hoàn toàn cho rằng thằng nhóc nhà mình đang đùa giỡn.
Hai người vừa nói vừa bước vào.
Đằng sau cánh cửa là một lối đi, đen kịt không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Diệp Sơ Dương bật đèn pin trên điện thoại mới có thể chiếu sáng lối đi.
Vừa nhìn vào đã thì thấy lối đi không rộng rãi cho lắm, chắc chỉ có thể cho phép hai người đồng thời đi qua. Hơn nữa đèn pin chiếu xuống là một màn đen kịt, hoàn toàn không nhìn thấy đầu kia của lối đi ở đâu.