Theo lý mà nói, pháo đài này sau này mới chuyển tới đây, vì thế chắc không phải vấn đề của pháo đài. Diệp Sơ Dương được người đàn ông dắt đi, vừa đi vừa nói: Bên trong pháo đài chắc cũng không thể có một lối đi thế này.
Diệp Tu Bạch lặng lẽ bước đi, bên tai lắng nghe tiếng nói mềm mại của thằng nhóc nhà mình.
Anh nhìn lối đi trước mắt, nhỏ giọng tiếp lời suy đoán của Diệp Sơ Dương: Vì thế, thứ duy nhất có vấn đề chính là lòng đất bên dưới pháo đài? Bên trong chắc chắn có cất giấu thứ gì đó?
Vâng. Diệp Sơ Dương gật đầu.
Đúng như lời Diệp Tu Bạch nói, nhất định bên dưới lòng đất có cất giấu thứ gì đó.
Những người đó tốn bao nhiêu tiền của mới có thể di dời pháo đài tới đây, tuyệt đối là có nguyên do. Hơn nữa trước đây chính phủ đã cảnh cáo Thịnh Minh, bảo họ không được xen vào vấn đề này...
Điều đó càng chứng tỏ vấn đề này rất phức tạp.
Khi trò chuyện, hai người đã đi xuống bên dưới.
Cứ đi theo con đường này, tới lúc này mới có một ngã rẽ, Diệp Tu Bạch cầm đèn, thiếu niên thì nhìn ổ khóa trước mặt, lập tức không hề do dự lấy ngay kẹp tóc ra.
Chỉ xoay chuyển vài cái, ổ khóa liền bật tung ra.
Lần này, cảnh tượng đập vào mắt khác hoàn toàn ban nãy.
Xuất hiện trước mắt hai người là một căn phòng rộng lớn, xung quanh căn phòng có thể dùng từ nguy nga lộng lẫy để hình dung. Tường màu vàng lấp lánh, ở giữa là một cỗ quan tài bằng gỗ.
Bên phải quan tài là một hồ nước, phía sau hồ nước là một chiếc ngai vàng.
Cả căn phòng nổi bật nhất chính là mấy món đồ này.
Chúng ta vào xem sao. Diệp Sơ Dương lên tiếng, sau đó liền cất bước đi về phía quan tài.
Thấy vậy Diệp Tu Bạch cũng đi theo.
Hai người đứng trước quan tài, Diệp Sơ Dương từ từ giơ tay đặt xuống khoảng không bên trên quan tài, cũng chính lúc này, Diệp Tu Bạch đứng sau lưng cô nhìn thấy trong lòng bàn tay thiếu niên bất ngờ xuất hiện một tia sáng màu đỏ.
Sau đó thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Diệp Sơ Dương lật ngửa lòng bàn tay lên.
Tia sáng đỏ đó không biết từ lúc nào đã biến thành màu xanh và tan tành mây khói chỉ sau đó vài giây.
Thiếu niên thấy vậy liền thong thả vỗ tay: Được rồi, nguồn gốc sát khí chính là cỗ quan tài này. Nói xong thiếu niên liền xoa cằm: Chà, hồi xưa sao không học trộm mộ nhỉ, nếu vậy bây giờ cũng có thể cạy nắp quan tài ra xem được rồi.
Trong giọng nói ngập tràn cảm khái và nuối tiếc.
Diệp Sơ Dương biết rõ nghề nào cũng có nghiên cứu riêng của nghề đó, mặc dù cô tự cho rằng mình là một thầy phong thủy rất lợi hại, có thể xem phong thủy, xem được vận mệnh quá khứ tương lai, nhưng...
Cạy nắp quan tài thì xin khiếu.
Lát nữa không cạy được nắp quan tài thì thật bối rối.
Đi xung quanh xem tình hình thôi. Chắc cũng nhận ra được tâm trạng phức tạp của thằng nhóc nhà mình, người đàn ông liền giơ tay xoa đầu cô, khẽ đề nghị.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương cũng không từ chối.
Sau khi gật đầu liền phân công công việc với Diệp Tu Bạch, sau đó tìm kiếm khắp lượt căn phòng.
Diệp Tu Bạch dáng người cao lớn đứng trước chiếc ngai vàng màu vàng, bàn tay không biết đã đeo găng tay từ khi nào khẽ lướt qua tay vịn sau đó liền dừng lại.
Anh khẽ nheo mắt, nhìn ấn kí xung quanh ngón tay.
Xem ra đó là một chữ.
Ngẫm nghĩ một lát anh liền quyết định gọi thằng nhóc nhà mình tới.
Vài giây sau, thiếu niên đứng ở bên cạnh anh nhìn ấn ký kia và ngạc nhiên trợn tròn mắt: Hách Liên?