Ôn Phi Vũ: ???
Không phải, Diệp Cửu thiếu, cậu có ý gì vậy?
Không phải nói rằng sẽ giúp đỡ sao? Sao lại bắt đầu hạ bệ tôi rồi?
Có một giây lát, Ôn Phi Vũ thực sự muốn cắm thẳng đôi đũa trong tay vào mồm Diệp Sơ Dương? Nhưng quan trọng là anh không có gan.
Ôn Phi Vũ lặng lẽ liếc Diệp Sơ Dương một cái, thấy đối phương nửa như cười nửa như không liền hạ giọng lẩm bẩm: Tôi đọc toàn sách nổi tiếng mà? Ví như...
Ôn Phi Vũ ví như một hồi lâu mà vẫn không rặn ra được chữ nào..
Không khí trong phòng dường như cứ thế im lặng.
Cũng không biết phải qua bao lâu, Ôn Phi Vũ bất ngờ vỗ tay, ánh mắt ánh lên một tia sáng: Tây Du Ký đúng không nào?
Nhiễm Giai Hàm: ...
Diệp Sơ Dương: Không giấu gì, tôi còn xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hồng Lâu Mộng và Thủy Hử.
Đối với ba chữ Tây Du Ký mà Ôn Phi Vũ nói ra, Diệp Sơ Dương vừa tức vừa buồn cười.
Bốn tác phẩm kinh điển, anh nói cuốn khác không được sao?
Tây Du Ký tới một đứa trẻ lên ba cũng đã từng đọc.
Khi Diệp Sơ Dương và Nhiễm Giai Hàm cạn lời, Ôn Phi Vũ cũng vô cùng hạn hán lời.
Anh lặng lẽ chớp mắt, vẻ mặt lập tức trở nên rầu rĩ.
Thấy vậy, Nhiễm Giai Hàm không nhẫn tâm, lặng lẽ một lát mới nhỏ nhẹ nói: Thực ra Tây Du Ký cũng rất hay.
Câu nói của Nhiễm Giai Hàm lập tức khiến Ôn Phi Vũ hồi sinh đầy máu.
Người đàn ông vốn đang ủ dột lập tức hào hứng chống cằm nói: Đúng thế, cái gì mà Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, cái gì mà Kim Giác, Ngân Giác đại vương. Đúng là cực ngầu luôn!
Diệp Sơ Dương: ... Huynh đệ, người ta chỉ đơn thuần nể mặt anh chút thôi.
Diệp Sơ Dương vô cùng bất lực chống trán.
Quả nhiên có một câu nói nói rất hay.
Người chìm đắm trong tình yêu đa phần đều là một tên ngốc.
Là tên ngốc vô cùng vô cùng ngốc.
Còn ngốc tới chừng nào thì cứ nhìn Ôn Phi Vũ lúc này là biết.
***
Cuối cùng, bữa cơm kết thục trong vẻ mặt cạn lời của Diệp Sơ Dương và tâm trạng ủ dột của Ôn Phi Vũ.
Sau khi ăn xong, Diệp Sơ Dương dựa vào chiếc cột bên cạnh, khẽ cúi đầu nói với Ôn Phi Vũ: Không cần đưa tôi, anh đưa Giai Hàm về là được.
Nghe vậy Ôn Phi Vũ liền gật đầu liên tục.
Anh cũng nghĩ vậy.
Diệp Cửu thiếu tự lái xe cũng lợi hại như vậy, chắc chắn không cần anh đưa về.
Thế là anh lại nhìn sang phía Nhiễm Giai Hàn.
Nhiễm Giai Hàn sau khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Phi Vũ liền nói một câu: Không sao, tôi có thể gọi chị Lưu tới đón.
Chị Lưu mà Nhiễm Giai Hàm nói là người quản lý của cô.
Thấy cô nói vậy, Ôn Phi Vũ liền nhíu mày.
Anh thực sự rất muốn kéo thẳng người lên xe mình, nhưng nghĩ tới tính cách của Nhiễm Giai Hàm...
Ôn Phi Vũ lập tức mất hết dũng khí.
Sau cùng anh liền đặt ánh mắt lên người Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: ... Huynh đệ, cách anh theo đuổi con gái như vậy, theo đuổi được mới lạ.
Có điều nghĩ lại thực ra cũng có chút đạo lý.
Trước đây con gái thường chủ động dấn thân, đừng nói cách theo đuổi gì, cho dù đối phương có nói gì, làm gì với anh ta anh ta cũng chả quan tâm.
Bây giờ...
Không nói nữa...
Diệp Sơ Dương vuốt nhẹ ấn đường, rốt cuộc vẫn lên tiếng cứu cánh: Tối rồi, dù sao thì gã Ôn Phi Vũ này cũng không uống rượu, hay là Giai Hàm hãy đồng ý với anh ta đi.