Bây giờ được Diệp Sơ Dương nhắc lại, Hà Khâm cuối cùng cũng nhớ ra việc này.
Sau đó dường như hành động theo phản xạ, ánh mắt Hà Khâm đảo một lượt trên người Diệp Sơ Dương, cuối cùng liền gật đầu: Thực ra nói thực lòng, tôi cũng có cảm giác cậu xứng đôi với đàn ông hơn. Đương nhiên cũng phải là người tướng mạo xuất chúng, xứng đáng với cậu.
Dừng lại một lát anh nói tiếp: Bạn trai cũng có thể tìm rồi. Có câu gì ấy nhỉ, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp tai ương.
Diệp Sơ Dương: ... Việc này, thực không dám giấu, tôi đã có bạn trai rồi.
Hà Khâm: ...
Hà Khâm vẻ mặt đần thộn nhìn Diệp Sơ Dương.
Mới đầu anh còn nói Diệp Sơ Dương sắp thành niên, vì thế mới gợi ý đối phương có thể bắt đầu tìm đối tượng rồi. Nhưng bây giờ...
Đủ lắm rồi nhé.
Cậu chưa thành niên mà đã yêu sớm!
Diệp Sơ Dương: ... Xã hội bây giờ, yêu sớm cái đầu anh ấy. Mấy nhóc tì mẫu giáo đã có mấy đời bạn gái rồi đấy chứ, tôi có bạn trai thì đã sao?
Ờ.
Nói vậy hình như cũng đúng.
Hà Khâm tỏ ra hiểu ý gật đầu, tuy nhiên ngay sau đó lại hỏi: Sao anh ta không tới thăm cậu. Nói không chừng chúng tôi cũng có thể được ăn ké cơm.
Diệp Sơ Dương: ...
Lý tưởng nhân sinh của anh cũng thật quái đản.
Tất cả chỉ vì ăn ké cơm, còn chút ý nghĩa nào nữa chứ?
Diệp Sơ Dương cạn lời trợn ngược mắt, có điều vẫn lên tiếng dưới ánh mắt của Hà Khâm: Anh ta gần đây rất bận, không ở nhà. Sau này có cơ hội tôi sẽ dẫn theo anh ta mời anh ăn cơm.
Nhà hàng tùy anh chọn. Sau một hồi suy ngẫm, Diệp Sơ Dương rất nể mặt nói ra một câu như vậy.
Nghe vậy, mắt Hà Khâm lập tức phát sáng.
Diệp Sơ Dương: ... phong độ đâu?
***
Ôn Phi Vũ ở lại đoàn rất lâu, buổi tối sau khi Nhiễm Giai Hàm kết thúc công việc còn dẫn đối phương đi ăn cơm.
Diệp Sơ Dương nghĩ một hồi phát hiện ra mình chả có việc gì làm liền tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Vu Thư Á và Bách Việt Phong vẫn chung sống rất vui vẻ.
Hai người nhìn thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện liền đồng loạt toét miệng cười, sau đó Bách Việt Phong vẫy tay gọi Diệp Sơ Dương, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Diệp Sơ Dương thấy vậy đoán ngay được Bách Việt Phong tìm cô có việc, vì thế cô cũng không do dự, bước tới ngồi xuống bên cạnh Bách Việt Phong, sau đó nhướng mày hỏi: Sao vậy?
Tôi có việc này muốn nói với nhóc. Tiểu Á đã đồng ý đi theo tôi rồi, vì thế tôi định phẫu thuật ghép tủy cho cậu ta xong liền dẫn cậu ta tới nước Y.
Diệp Sơ Dương nghe xong liền nhìn qua Vu Thư Á.
Ngay lập tức Vu Thư Á mỉm cười gật đầu với cô.
Bởi vậy Diệp Sơ Dương cũng không nói gì nữa chỉ gật đầu nói: Được thôi, trong lòng cậu cũng đã có dự tính là được.
Tiếp đó ba người trò chuyện một lúc, Bách Việt Phong đột nhiên nhíu mày kéo tay áo Diệp Sơ Dương lại, khi bắt gặp ánh mắt thiếu niên quay lại, liền dùng sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn đối phương rồi mới lên tiếng nói: Tiểu Cửu, có phải tôi đã quên nói với nhóc việc gì đúng không?
Diệp Sơ Dương: Sao?
Thì là ngày tôi tới trường quay tìm nhóc đấy, không phải đã nói có việc nói với nhóc sao? Sau đó nhóc dẫn tôi tới đây, rồi thì hình như tôi vẫn chưa nói với nhóc rốt cuộc là việc gì.
Diệp Sơ Dương: ...
Tới giờ mới nhớ ra cũng thật khổ cho cậu.
Diệp Sơ Dương cạn lời chống trán.