Cuối cùng Diệp Sơ Dương liền xua tay với đối phương, hỏi: Vì thế rốt cuộc là việc gì?
Bách Minh Nguyệt đã đuổi được mấy người anh em của nhóc đi rồi. Bách Việt Phong chớp chớp mắt nói: Vì thế ý là bây giờ nhóc chỉ còn lại một mình Diệp Mộ Thành phải đối phó thôi.
Diệp Sơ Dương: ...
Trầm ngâm hai giây, Diệp Sơ Dương nhíu chặt mày, có vẻ không vui hỏi: Không phải chứ, để lại một mình Diệp Mộ Thành làm gì chứ? Cháu đây cũng đâu đấu lại được với anh ta?
Diệp Mộ Thành cho người ta cảm giác anh ta là một lão hồ ly ngàn năm.
Nói thực lòng, Diệp Sơ Dương không hề hiểu sâu sắc đối phương như Diệp Tu Bạch, vì thế căn bản không biết át chủ bài của Diệp Mộ Thành ở đâu.
Bách Minh Nguyệt tại sao không hạ gục Diệp Mộ Thành để lại những người khác chứ?
Khi sắc mặt Diệp Sơ Dương vô cùng phức tạp, Bách Việt Phong cũng chỉ ra vẻ vỗ vai cô an ủi, nghiêm túc nói: Thì là vì bản thân cô ta cũng gà, chỉ có thể xử mấy tên không có bản lĩnh thôi.
Nói tới đây rồi, Bách Việt Phong lại thở dài một tiếng: Dù gì thì sau này nhóc cũng nên cẩn thận một chút. Bây giờ nhà họ Diệp chỉ còn mình nhóc và Diệp Mộ Thành. Hơn nữa lễ trưởng thành của nhóc cũng sắp tới rồi. Tôi thấy hắn ta sẽ không bó tay chịu chết vậy đâu.
Bách Việt Phong tuy không hiểu Diệp Mộ Thành như Diệp Tu Bạch nhưng cũng hiểu hơn Diệp Sơ Dương nhiều.
Sự nhẫn nhịn của Diệp Mộ Thành bao năm qua anh đều nhìn thấy hết.
Nói đi nói lại Diệp Mộ Thành tuyệt đối là một kẻ rất khó đối phó.
Nghe xong Bách Việt Phong nói vậy, Diệp Sơ Dương vô cùng rầu rĩ nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, không nói gì cả.
Tiếp đó, cô cũng hoàn toàn bỏ mặc việc này, quay người đi kiểm tra giường bệnh.
Bởi bên phía Diệp Mộ Thành, việc đâu rồi có đó, phải làm thế nào thì sẽ làm thế. Không vội.
Bây giờ việc gấp phải làm là phía Vu Thư Á và Vu Vũ Hân.
Diệp Sơ Dương đứng trong phòng nhìn quanh một vòng, bốn lá bùa trận ở bốn góc chỉ còn lại tro tàn.
Thấy vậy cô liền nhếch môi mỉm cười, ánh mắt ánh lên một tia sáng thâm thúy.
Bách Việt Phong đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy hành động của cô liền bước tới, khi thấy ngón tay trắng ngần thon thả của thiếu niên dính chút tro bụi, ánh bất giác ngây người nói: Đây chính là cái mà lần trước nhóc nói sao? Hôm nay khi vừa bước vào cửa tôi đã không nhìn thấy những tờ giấy vàng đó nữa, còn tưởng người ta dọn đi rồi.
Kết quả thì ra không phải là bị dọn đi mà là để lại tro tàn.
Như vậy có ý là gì?
Bách Việt Phong vô cùng ngờ vực gãi đầu, sau đó quay sang nhìn người thiếu niên đang đăm chiêu suy nghĩ ở bên cạnh.
Diệp Sơ Dương chỉ cúi đầu nhắm mắt suy nghĩ, sau cùng cô mới mím môi khẽ nói: Tối qua đã có thứ không sạch sẽ tới đây. Có điều cũng may, bùa trận đã ngăn nó lại.
Thứ không sạch sẽ? Bách Việt Phong chớp chớp mắt, vô cùng nghi ngờ.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền liếc nhìn anh, nhướng mày dùng giọng điệu trêu chọc nói ra một từ: Ma?
Bách Việt Phong: ... Bây giờ là xã hội khoa học, hãy tuân thủ giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa.
Diệp Sơ Dương: Giàu mạnh dân chủ hài hòa, làm như không biết ấy!
Nói xong, Diệp Sơ Dương liền bĩu môi, sau đó lại như thể nghĩ ra điều gì đó, người dựa vào tường, hỏi: Tiểu Á khi nào phẫu thuật?
Ngày mốt!
Diệp Sơ Dương nghe vậy suy nghĩ một lát mới nói tiếp: Trước khi phẫu thuật hãy gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ tới trông chừng.