Đã nói sẽ giúp Vu Vũ Hân, Diệp Sơ Dương cũng không ở lại viện lâu thêm nữa, cô lái thẳng xe tới chợ đen.
Đi thẳng một mạch tới nhà của anh Chu.
Tới lúc này, Diệp Sơ Dương mới phát hiện ra giao hẹn với anh Chu lúc trước là vô cùng đúng đắn.
Nếu không lúc này cô đi mua chút đồ chắc chắn sẽ lại mất một khoản tiền lớn.
Cửa tiệm của anh Chu khá yên tĩnh, khi Diệp Sơ Dương đẩy cửa bước vào, căn phòng vẫn tối tăm như thường lệ, không hề có ánh sáng mặt trời.
Không có ánh sáng, không có người.
Nói thực lòng, Diệp Sơ Dương tới đây hai lần rồi đều không thấy có người khách nào, cô thực sự rất muốn biết việc kinh doanh của nơi này kém tới mức độ nào.
Diệp Sơ Dương còn đang suy nghĩ thì có một người chạy rầm rầm xuống từ cầu thang tầng hai, đó chính là Chu Tử An.
Chu Tử An dường như là nghe thấy tiếng Diệp Sơ Dương mở cửa nên lúc này mới xuống đây.
Chỉ thấy cậu nhóc chạy tới trước mặt Diệp Sơ Dương, ngẩng đầu chớp mắt hỏi: Thầy, sao thầy lại tới đây?
Chắc là vì mấy ngày qua Diệp Sơ Dương vẫn luôn dạy Chu Tử An vẽ bùa nên cậu nhóc bẽn lẽn trong lần đầu gặp mặt đã hoàn toàn biến mất.
Chu Tử An lúc này khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương cơ bản đã giống như khi ở trước mặt anh Chu.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy cậu thiếu niên trước mắt liền bật cười xoa đầu cậu nhóc, sau đó nói: Tôi tới tìm anh cậu, anh cậu đâu rồi?
Anh ấy đi nhập hàng rồi.
Diệp Sơ Dương: ...
Trầm ngâm một lát, Diệp Sơ Dương nghĩ ngợi và vẫn hỏi ra vấn đề nọ.
Thực ra tôi rất muốn biết, anh trai cậu như vậy có kiếm được tiền không?
Chu Tử An nghe vậy cũng trầm ngâm cùng cô, cuối cùng vẫn thành thực lắc đầu: Không kiếm được tiền, vì thế toàn là vừa bán vừa cho.
Diệp Sơ Dương: ... Vậy anh trai cậu đúng là rất lắm tiền.
Cô cạn lời chống trán, ánh mắt ánh lên nụ cười.
Cuối cùng Chu Tử An cũng không nói ra được anh trai mình chừng nào mới về, vì vậy Diệp Sơ Dương liền cùng Chu Tử An lên lầu dạy đối phương vẽ bùa.
Chu Tử An đúng là một đứa trẻ rất có thiên phú, chí ít có thể nhìn thấy được từ bao tải bùa trận lúc trước.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, dựa vào những gì Diệp Sơ Dương đã dạy, cậu ta đã tiến bộ rất nhiều.
Hai người ở trên tầng hai chừng ba giờ đồng hồ thì tầng dưới vang lên tiếng mở cửa.
Chu Tử An đặt bút trong tay xuống, chớp chớp mắt nói với Diệp Sơ Dương: Chắc là anh em đã về.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu.
Sau đó hai người liền bỏ đồ trong tay xuống, đi xuống lầu.
Quả nhiên vừa xuống lầu nhìn ra, anh Chu đang xách hai bao tải to tướng ỳ ạch bước vào, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, nhìn có vẻ rất mệt nhọc.
Anh Chu vứt hai bao tải lớn đó qua một bên, ngẩng đầu lên đang định nói với em mình điều gì đó thì nhìn thấy ngay Diệp Sơ Dương.
Anh Chu: ... Á?
Diệp Sơ Dương: ... Anh không nhìn nhầm, chính là tôi.
Anh Chu nghe vậy liền lặng im một lát, dùng giọng điệu vô cùng bất ngờ hỏi: Vì thế Diệp huynh đệ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cậu đã dùng hết một bao tải giấy vàng rồi sao? Không phải chứ... Thằng em tôi vô dụng như vậy mà vẫn còn thừa nửa bao.
Diệp Sơ Dương: ...
Chu Tử An: ...
Rõ ràng sư phụ nói cậu là thiên tài, sao tới chỗ anh mình lại trở thành kẻ vô dụng?