Chu Tử Ăn vẻ mặt trầm ngâm nhìn anh trai mình.
Dường như tới tận lúc này anh Chu mới nhận ra mình vừa rồi đã ăn nói linh tinh.
Người đàn ông trẻ tuổi im lặng một lát, cuối cùng mới vén mái tóc sắc màu sặc sỡ lên, nghiêm túc giải thích: Tôi không có ý gì cả. Tôi chỉ cảm thấy Tử An mới học nên sẽ lãng phí giấy hơn mà thôi.”
Chu Tử An: Là anh cứ nhất quyết bắt em dùng giấy vàng, rõ ràng mới đầu em dùng giấy thường để vẽ.
Anh Chu: ... Ờ, hình như cũng đúng.
Diệp Sơ Dương: ...
Cuối cùng ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đồng loạt rơi vào im lặng.
Một hồi lâu sau, anh Chu mới bối rối hắng giọng một tiếng, lúc này mới mở lời hỏi: Vì thế Diệp huynh đệ tới đây có việc gì thế?
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền mrm cười: Muốn hỏi xem ở chỗ anh có thứ gì có thể chứa đựng hồn phách không.
vừa dứt lời, anh Chu liền dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn cô.
Nói thực lòng, cũng may anh kinh doanh lĩnh vực này, nếu không khi nghe thấy Diệp Sơ Dương nói đựng hồn phách chắc anh sẽ coi Diệp Sơ Dương là một tên ngốc.
Bởi...
Trong thế giới thực tiễn đâu có cách nói đó.
Anh Chu ngẫm nghĩ một hồi sau đó mới gật đầu với Diệp Sơ Dương: Tôi nhớ là có, để tôi tìm cho cậu.
Thế là việc tìm kiếm của anh Chu diễn ra một thời gian khá lâu.
Đợi tới khi anh Chu lấy ra được một chiếc hộp nhỏ từ xó xỉnh nào đó, Diệp Sơ Dương và Chu Tử An đang ngồi trên ghế, cả hai đều đang chống má, ánh mắt ai oán nhìn theo anh.
Anh Chu tìm cả nửa ngày trời mới tìm được một cái hộp, phấn khích tới mức suýt nữa nhảy quẩng lên. Kết quả khi quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt vừa rầu rĩ vừa phức tạp của Diệp Sơ Dương và em trai mình.
Anh Chu: ... Sao, sao thế?
Diệp Sơ Dương nghe xong liền rút điện thoại ra nhìn thời gian trên màn hình sau đó mới chậm rãi nói: Chín giờ tối rồi, sắp tới giờ ăn đêm rồi.
Thật, thật vậy sao?
Anh Chu chớp chớp mắt, sau đó liền lập tức nhớ tới việc hai người trước mắt hình như còn chưa ăn tốt. Anh liền bối rồi cười hì hì một tiếng rồi đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Diệp Sơ Dương giống như muốn lấy lòng: Ai da, vậy đợi lát nữa đi ăn đêm nhé, thứ này cho cậu.
Diệp Sơ Dương nhướng mày đón lấy chiếc hộp trong tay đối phương, vừa mở hộp ra nhìn liền thấy bên trong là một sợi dây chuyền vô cùng cổ xưa.
Trên dây chuyền có một mặt dây chuyền rất nhỏ, nhìn qua khá giống một chiếc đồng hồ.
Thấy Diệp Sơ Dương chăm chú nhìn sợi dây chuyền, anh Chu xoa mũi cười giải thích: Sợi dây chuyền này không biết tôi mua được ở đâu, tôi quên rồi. Hồn phách có thể bỏ vào trong mặt dây.
Nói xong, anh Chu bất ngờ dừng lại, sau đó liếc nhìn Diệp Sơ Dương đầy ẩn ý, cười hì hì nói: Nếu như là oán linh, nghe nói có thể được tịnh hóa, nhưng có phải thật hay không thì tốt không biết. Cậu thử đi rồi sẽ biết.
Diệp Sơ Dương: ... Anh nhìn ra rồi sao?
Nghe thấy một câu nói không rõ ràng như vậy, anh Chu chỉ gật đầu: Đương nhiên là nhìn ra, trên người cậu có dính chút khí đó. Có điều tôi rất tò mò tại sao cậu lại không bị ảnh hưởng chút nào?
Chắc là do tôi tư chất thông minh. Diệp Sơ Dương xoa đầu, nghiêm túc trả lời.
Anh Chu: ... Tôi bỗng phát hiện ra rằng để em trai tôi theo cậu có lẽ là một quyết định sai lầm.