Đây chính là lí do tại sao khi trước Diệp Sơ Dương nghe được cuộc trò chuyện giữa Mã Triết và người quản lý của Trình Tử Giai trong tiệm cà phê.
Ngay từ đầu Trình Tử Giai đã phát hiện tiểu quỷ kia muốn thoát khỏi sự kiểm soát của mình, cô ta vì muốn mình không bị ảnh hưởng nên bắt đầu tìm người để sang tay.
Đúng lúc này cô ta gặp được Mã Triết.
Sau đó Mã Triết vì lợi ích làm mụ mị đầu óc đã hợp tác với Trình Tử Giai, đưa tiểu quỷ này vào tay Lư Vãn Phong, nhờ đó bảo vệ bản thân.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Diệp Sơ Dương lại càng trở nên thâm thúy.
Cô đã quá xem nhẹ mức độ tàn nhẫn của cô ả Trình Tử Giai này.
Có điều nghĩ cũng đúng, nếu như không tàn nhẫn thì cô ta cũng không thể đi tới địa vị như ngày hôm nay được.
Thấy Diệp Sơ Dương lặng im nhìn mình, Trình Tử Giai thậm chí có thản nhiên bật cười, có lẽ biết rằng hôm nay mình chắc chắn phải chết nên cô ta cũng trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cô ta mỉm cười với Diệp Sơ Dương: Việc của Quách Thanh là cậu nói với anh ta sao?
Anh ta ở đây đương nhiên là Lăng Chương.
Từ sau lần Lăng Chương đi ăn ở bệnh viện về, anh ta trở nên vô cùng kì quái. Sau đó Trình Tử Giai biết được ngày hôm đấy Diệp Sơ Dương cũng có mặt ở bệnh viện, hơn nữa còn canh ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Vu Thư Á.
Trình Tử Giai đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên là biết khi đó đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Trình Tử Giai nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, Diệp Sơ Dương không hề cảm thấy chột dạ, chỉ nửa cười nửa như không cười nhìn cô ta, sau đó chậm rãi nói: Đúng vậy, có cần cám ơn tôi không, bởi tôi cũng tốn không ít công sức vì mấy việc linh tinh của các người, cô nói có đúng không nào?
Lo chuyện bao đồng. Trình Tử Giai nói.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó Trình Tử Giai liền nghe đối phương nói: Ai bảo tôi thích cơ chứ.
Trình Tử Giai: ...
***
Sau khi Diệp Sơ Dương nói xong liền vẫy tay chào hai người nói: Được rồi, nơi này giao lại cho hai người đấy, tôi ra ngoài đợi.
Nửa giờ sau, Lăng Chương cũng ra ngoài.
Khí tức trên người Lăng Chương đã tiêu tan đi rất nhiều, anh ta đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, ngước mắt nhìn ánh trăng vằng vặc nơi chân trời, cười khổ một tiếng: Tôi không ngờ rằng, thì ra đúng là tôi đã tận tay giết Quách Thanh.
Năm xưa, Quách Thanh và Trình Tử Giai là bạn thân. Hai người gặp Lăng Chương trong một bữa tiệc.
Sau khi Lăng Chương và Quách Thanh đến với nhau, Trình Tử Giai vì cũng thích Lăng Chương nên vô cùng bất mãn, thế là trong một lần mâu thuẫn với Lăng Chương đã lỡ tay giết chết đối phương.
Nhưng khi đó Trình Tử Giai không nỡ để người mình yêu chết đi.
Cô ta liền mời người luyện hóa hồn phách của Lăng Chương và lấy đi một phần kí ức của anh ta.
Từ đó trở đi, Lăng Chương quên đi Quách Thanh trở thành con rối của Trình Tử Giai.
Thậm chí còn chịu sự khống chế của Trình Tử Giai, đẩy Quách Thanh từ trên tầng cao xuống dưới.
Nghe nói khi ấy sau khi Quách Thanh bị cưỡng hiếp, mặc dù chỉ còn thoi thóp thở và có dấu hiệu sảy thai nhưng cuối cùng Trình Tử Giai vẫn không nương tay, móc đứa bé trong bụng cô ra và đẩy người từ trên cao xuống.
Đây chính là câu chuyện xảy ra năm đó.
Quả nhiên khác rất nhiều so với phiên bản trước đây Diệp Sơ Dương nghe qua.
Đúng rồi, vấn đề cậu hỏi khi trước tôi cũng đã hỏi rồi. Sắc mặt Lăng Chương lạnh nhạt nói: Vu Vũ Hân đúng là vô tội bị cuốn vào. Trình Tử Giai chỉ muốn trừng trị Tạ Linh Tê thôi.