Còn tại làm sao mà Trình Tử Giai lại muốn hại Tạ Linh Tê.
Nguyên nhân là vì trong một tiết mục phỏng vấn, Tạ Linh Tê từng bóng gió nói Trình Tử Giai không tốt ra sao. Kết quả đợi tới sau khi hai người chính thức gặp mặt, Tạ Linh Tê lại đổi thành một bộ mặt mới.
Trình Tử Giai thấy Tạ Linh Tê tươi cười chào đón mình, tâm lí biến thái trong nội tâm đã khiến cô ta bắt đầu hình dung phải làm thế nào để trừng phạt đối phương.
Chỉ có điều đáng thương cho kẻ vô tội Vu Vũ Hân, trở thành lưỡi dao để Trình Tử Giai hãm hại Tạ Linh Tê.
Nghe xong câu chuyện, ánh mắt Diệp Sơ Dương hơi lóe sáng, trong lòng đại khái cũng đoán ra, có lẽ từ rất lâu rồi, tâm lý của Trình Tử Giai đã không còn bình thường.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương cũng không nói về Trình Tử Giai nữa, cô quay đầu hỏi Lăng Chương: Vậy tiếp sau đây anh có dự định gì?
Lăng Chương nghe vậy liền trầm ngâm giây lát, sau cùng khe khẽ nói: Tôi chắc cũng nên xuống địa ngục thôi.
Anh đã tận tay giết chết cô gái mà mình yêu, không bảo vệ được con của mình, thậm chí còn cùng hung thủ giết người Trình Tử Giai làm vô số điều ác.
Như vậy anh có xuống địa ngục cũng không hết tội.
Nói xong câu này, Lăng Chương liền đứng dậy nhìn Diệp Sơ Dương, tiếp tục nói: Những ngày tới đây tôi sẽ không đi tìm thức ăn nữa, chắc không bao lâu tôi sẽ tan biến, việc của Quách Thanh, cám ơn cậu!
Dứt lời, Lăng Chương không hề do dự rời đi.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ, hai tay đút túi áo, sắc mặt lạnh nhạt nhìn theo bóng Lăng Chương.
Cũng không biết qua bao lâu, bất ngờ sau lưng vang lên một giọng nói: Anh ta đi rồi, còn không đi về sao?
giọng nói thấp trầm có cảm giác hơi khàn trở nên vô cùng êm tai và dịu dàng trong màn đêm. Diệp Sơ Dương mỉm cười quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bạn trai của mình đang đứng trên bậc thềm phía sau lưng.
Dưới ánh trăng, diện mạo của anh xuất hiện rõ ràng trước mặt Diệp Sơ Dương.
Cô chớp chớp mắt chạy ngay tới bên cạnh anh, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa hẹp dài cong thành hình trăng lưỡi liềm: Cháu tường mai chú mới về.
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền cúi đầu nhìn thằng nhóc nhà mình, đáy mắt sâu hun hút thấp thoáng nụ cười, anh nói: Cho cậu một bất ngờ.
Ồ.
Bất ngờ sao?
Đúng là rất bất ngờ!
Diệp Sơ Dương bất giác nhoẻn miệng cười, cô gật đầu nhón chân hôn lên má anh, cười nói: Cháu đã nói mà, hôm nay khi gọi điện cho Túc Nhất, sao anh ta cứ ấp a ấp úng, thì ra là vì gạt cháu nên trong lòng bất an.
Nếu như Túc Nhất đứng trước mặt cô chắc chưa lên tiếng đã bị cô phát hiện.
Bởi danh hiệu Diệp đại sư của cô không phải chỉ là hư danh.
Đợi chút...
Hình như cô còn quên mất một chuyện?
Diệp Sơ Dương nhíu mày ngẫm nghĩ sau đó dùng ánh mắt ngờ vực nhìn bạn trai mình: Không đúng, chú nhìn thấy anh ta sao?
Anh ta ở đây đương nhiên là chỉ Lăng Chương.
Nếu như Diệp Sơ Dương nhớ không nhầm, vừa rồi khi Diệp Tu Bạch xuất hiện, câu nói đầu tiên là anh ta đi rồi.
Điều đó cũng có nghĩa là Diệp Tu Bạch nhìn thấy Lăng Chương?
Diệp Sơ Dương nghĩ tới đây liền tặc lưỡi, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ và kinh ngạc.
Diệp Tu Bạch nghe xong cô nói vậy liền mím môi trầm tư, cuối cùng vẫn gật đầu.
Giống cậu, có thể nhìn thấy.