Sao cậu biết tôi ở đây?
Diệp Tu Bạch nhìn thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu, ánh mắt lạnh lùng không nhìn thấu tâm tư, như thể thiếu niên đứng trước mặt anh không phải Diệp Sơ Dương, chỉ là một người không mấy quan trọng.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, mắt nhìn Diệp Tu Bạch.
Chắc là do vừa mới tắm xong lên ngũ quan của anh nhìn có phần dịu dàng hơn, đôi mắt dài, làn môi lạnh nhạt, ngũ quan tinh tế giống như chạm khắc, không tìm ra điểm tì vết.
Diệp Sơ Dương giả bộ không biết gì cả, chỉ chớp mắt, trả lời nghiêm túc: Hôm đó cháu nhìn thấy chú út đứng ở đây.
Ừ. Giọng anh trầm thấp đáp một tiếng, sau đó tránh người sang một bên: Vào đi!
Vì cùng sống ở chung cư số 9 Cảnh Uyển nên kết cấu bên trong chung cư của cả Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đều hoàn toàn giống nhau. Vì thế khi Diệp Sơ Dương đi vào phòng khách cứ như thể đang đi vào nhà mình vậy.
Đặt bánh mousse sữa chua anh đào và bánh kem dâu ngàn lớp vào trong tủ lạnh, Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn người đàn ông đang khoanh tay dựa cửa nhìn mình, đôi mắt phượng dài như thể ánh lên hàm ý kỳ quặc.
Diệp Sơ Dương không hiểu ý, giơ tay xoa mũi, chớp mắt hỏi: Trên mặt cháu có dính gì sao?
Không có. Diệp Tu Bạch nhếch môi, bất ngờ hỏi một câu ý tứ hàm xúc: Nghe nói cậu đang bận giải quyết việc của công ty nhà họ Ôn?
Nghe nói?
Nghe thấy hai từ này, trong lòng Diệp Sơ Dương liền hiểu ra liền...
Diệp Tu Bạch rõ ràng đã điều tra rõ ngọn ngành sự việc.
Thực ra cũng không thể nói là điều tra, chắc là những người đi theo bên cạnh cô đã báo cáo lại với anh mà thôi.
Diệp Sơ Dương ánh mắt thoáng vụt sáng, đánh trống lảng luôn: Chú út có thù với nhà họ Ôn sao?
Không có.
Ờ, vậy thì không sao. Diệp Sơ Dương nói xong liền xua tay: Cho dù có thù cũng không sao, dù sao thì Giải Trí Tinh Quang cũng đã đi tới cuối chặng đường rồi.
Theo như tính khí của Ôn Phi Vũ, nếu muốn phát triển Giải Trí Tinh Quang hơn nữa, đánh chết cô cũng không tin.
Diệp Sơ Dương, cậu không nên nói những lời này trước mặt tôi. Diệp Tu Bạch bước tới bên tủ lạnh, một tay chống trên tủ lạnh, dáng người cao lớn chặn thiếu niên lại. Anh mở cửa tủ lạnh ra, lấy ra một lon bia đen, mở ra: Cậu là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Diệp Thị.
Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông chỉ cách mình chừng vài centimet, chớp chớp mắt.
Ý của Diệp Tu Bạch cô rất hiểu.
Cho dù trong mắt của nhiều người Cửu thiếu nhà họ Diệp là một tên vô dụng nhưng Diệp Tu Bạch rất quan tâm chú ý tới Diệp Sơ Dương, nếu không cũng không cử người bảo vệ cô.
Vì thế tính tình và bản lĩnh của Diệp Sơ Dương anh đều nằm bắt hết.
Bây giờ cô nói ra những lời như vậy, chẳng qua chỉ đang nói với đối phương rằng...
Cô đã thay đổi rồi.
Thậm chí trong mắt Diệp Tu Bạch, những cái gọi là phong thủy kia có thể được xem là con át chủ bài của cô.
Có điều...
Ánh mắt Diệp Sơ Dương vụt lóe sáng, gương mặt trắng ngần xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ: Nếu như cháu không muốn thừa kế thì sao?
Ngón tay kéo nắp lon bia của Diệp Tu Bạch sững lại, vẻ mặt vốn dĩ luôn lạnh nhạt không chút biểu cảm gì lộ vẻ mỉa mai: Diệp Sơ Dương, cậu tưởng rằng, cậu nói là được sao?
Nói xong, anh liền quay người bỏ đi.
Diệp Sơ Dương vẫn đứng tại chỗ, trong đầu nghĩ lại điều anh nói, nụ cười trên môi càng thêm phóng khoáng và ngông cuồng.
Cuộc sống của cô, đương nhiên cô nói là được.
Bách Minh Nguyệt?
Bà ta là cái thá gì?