Diệp Sơ Dương không hề ở lại lâu trong nhà Diệp Tu Bạch.
Hôm nay cô qua đây vốn chỉ để xác nhận người ở đối diện chính là Diệp Tu Bạch, nhân tiện thăm dò ý của anh.
Kết quả đúng là bất ngờ...
Diệp Tu Bạch quả nhiên không hổ là người cầm quyền của Diệp Thị hiện nay. Suy nghĩ thấu đáo căn bản không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. Về mặt này, Diệp Sơ Dương suy cho cùng vẫn còn non lắm.
Nếu như Diệp Tu Bạch thực sự có ý nắm quyền, Diệp Sơ Dương cho rằng mình có thể sẽ bị xử đẹp.
Hơn nữa...
Diệp Sơ Dương bỗng nhiên nhớ tới việc mình vừa lén quan sát tướng mặt của Diệp Tu Bạch, chắc là vì bản thân là đệ tử Huyền Môn, khiến cô hình thành thói quen khi gặp một người, việc đầu tiên sẽ là quan sát tướng mặt của đối phương.
Vì thế vừa rồi cô cũng tiện thể quan sát tướng mặt của Diệp Tu Bạch.
Ngoài việc phát hiện ra dung mạo của người đàn ông này đúng là vô cùng xuất chúng ra, cô còn phát hiện ra một điểm.
Trên người Diệp Tu Bạch được bao phủ một lớp tử khí.
Người làm nghề như họ, trên người thi thoảng sẽ có tử khí, nhưng Diệp Tu Bạch thì khác, tử khí trên người anh giống như tỏa ra từ trong xương máu, nhưng trên lớp tử khí này lại được bao bọc bởi một lớp khí màu tím vô cùng tôn quý.
Người ta thường nói khí tím từ đông tới.
Khí màu tím đại diện cho khí đế vương tôn quý, Diệp Tu Bạch trong mắt Diệp Sơ Dương chính là một quầng khí màu tím.
Chà.
Quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
***
Hai ngày sau, Diệp Sơ Dương tới trường xin nghỉ phép sau đó lái xe tới một công ty điện ảnh truyền hình nào đó.
Hôm nay chính là thời gian thử vai của bộ phim phá án hiện đại mà Kim Hải Thái giới thiệu cho cô.
Khi tới tầng ba của công ty, vừa nhìn vào đã thấy hàng ghế dài trong sảnh chính ngồi chật ních người. Không còn nghi ngờ, những người này đều là diễn viên tới thử vai.
Diệp Sơ Dương bước tới bên cạnh một cô gái trẻ có đeo thẻ hỏi nhỏ một tiếng: Chào chị, tôi tới tham gia thử vai.
Cô gái trẻ nghe vậy liền ngước mắt nhìn, vừa nhìn lập tức bắt gặp dung mạo của thiếu niên trước mắt, ánh mắt cô gái không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trước nhan sắc của thiếu niên, sau đó cô liền đưa ngay tờ giấy A4 trong tay cho Diệp Sơ Dương: Chào cậu, đây là số thứ tự và kịch bản của cậu.
Cám ơn. Diệp Sơ Dương mỉm cười với cô sau đó quay người bước tới đầu cầu thang ở bên ngoài
Người trong sảnh chính quá đông, mỗi người nói một câu vô cùng ồn ào, vì thế Diệp Sơ Dương quyết định tìm một chỗ yên tĩnh một chút.
Ngồi đại xuống bậc cầu thang, một chân duỗi ngẫu hứng một chân còn lại hơi gập lại, khuỷu tay chống đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn trang giấy trong tay.
Thực ra mới đầu, Diệp Sơ Dương thực sự không hề có hứng thú với việc đóng phim này, nhưng ngẫm nghĩ lại, dù sao thì tương lai cô cũng phải học biểu diễn bốn năm, sau lưng còn có truyền thông Cảnh Hoàn của Diệp Thị, hơn nữa gương mặt này của mình...
Nếu không mang ra cho người khác ngắm nhìn thì cũng thật là lãng phí.
Thế là mấy ngày qua cô đều nghiên cứu kĩ năng diễn xuất. Nghiên cứu suốt hai ngày, Diệp Sơ Dương không dám nói khả năng diễn xuất của mình lợi hại ra sao, dù sao cũng chỉ là lí thuyết xuống, nhưng chắc cũng không tới mức quá tệ.
Tâm trí của cô dồn hết xuống trang giấy A4 mỏng manh, trầm ngâm lặng lẽ.
Thời gian một buổi sáng chớp mắt đã qua đi, tới giờ ăn trưa nhưng vẫn chưa tới lượt Diệp Sơ Dương. Cô nhìn số thứ tự của mình, số 66.
Một con số không tồi, chỉ có điều quá gần cuối.
Có điều như vậy cũng không tồi, cho cô có chút thời gian để nghiên cứu nhân vật mà mình sắp thử vai.