Vũ Hành, cậu thấy sao?
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đi trên hành lang, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông trẻ tuổi được gọi tên Vũ Hành lắc đầu mỉm cười: Theo tôi thấy, đúng là không có Tạ Mục Hàm thật sự!
Không sai, tôi cũng nghĩ vậy. Xem ra lại lãng phí của cậu một buổi sáng rồi. Từ Đại Lực mỉm cười vỗ vai người đàn ông bên cạnh, than thở: Thật sự mong muốn nhanh chóng tìm được, nếu không bộ phim này sẽ không biết sẽ phải lùi tới khi nào nữa?
Đạo diễn Từ, lúc trước tôi có nghe nói đạo diễn Kim có giới thiệu người cho anh. Triệu Vũ Hành nhướng mày, đang định hỏi người đó hôm nay có tới không thì bất ngờ im bặt.
Từ Đại Lực cũng có phản ứng tương tự như Triệu Vũ Hành.
Vì bây giờ họ đang chuẩn bị đi xuống tầng dưới, vì thế cũng không định đi thang máy, nào ngờ khi vừa bước tới đầu cầu thang liền nhìn thấy một người đang quay lưng lại với họ, người đó đang bình thản dựa vào lan can, miệng lẩm bẩm.
Mặc dù không biết người đó đang nói gì nhưng Từ Đại Lực và Triệu Vũ Hành đã tinh mắt nhìn thấy tờ giấy A4 được cầm trên ngón tay thon thả trắng ngần của thiếu niên.
Thì ra là diễn viên tới thử vai?
Có điều bây giờ đã hơn một giờ rồi, mọi người chẳng phải đã đi ăn hết rồi sao?
Từ Đại Lực và Triệu Vũ Hành đưa mắt nhìn nhau, điều nhìn thấy suy nghĩ trong mắt đối phương.
Cũng đúng lúc này, Diệp Sơ Dương đang đắm chìm trong một cảnh nào đó dường như cảm nhận được điều gì, cô khẽ quay đầu lại, kết quả nhìn thấy bốn người đứng sau lưng.
Hai người đàn ông dẫn đầu, một người khắp mặt râu ria xồm xoàm, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, nhìn có vẻ rất đáng sợ. Người còn lại ngũ quan sắc sảo, tướng mạo tuấn tú, hai người này chính là đạo diễn và nam chính của bộ phim điện ảnh mà cô tới thử vai.
Người đứng sau hai người họ chắc là trợ lý.
ngay lập tức, sự mơ hồ trong mắt Diệp Sơ Dương tan biến, đôi mắt hoa đào ướt át trở nên tinh tường. Cô đứng dậy khỏi cầu thang, dáng người cao ráo mảnh khảnh nhích sang một bên, trên mặt nở nụ cười áy náy: Rất xin lỗi, cản đường mọi người rồi.
Triệu Vũ Hành nghe vậy cũng mỉm cười thân thiện lên tiếng: Không sao.
Lúc này Từ Đại Lực đứng bên cạnh Triệu Vũ Hành như thể đờ đẫn, anh ta nhìn thiếu niên tươi cười rạng rỡ trước mắt, trong đầu lập tức có một suy nghĩ...
Giống! Giống quá đi mất!
Cậu tên là gì? Từ Đại Lực bất ngờ lên tiếng.
Diệp Sơ Dương sững người, sau đó bất cười nói: Chào đạo diễn Từ, tôi là Diệp Sơ Dương.
Chả trách. Trên mặt đạo diễn Từ tỏ vẻ thấu hiểu, sau đó liền hỏi: Cậu ăn cơm chưa?
Chưa, tôi chưa đói bụng.
Vậy chúng tôi đi trước. Nói xong Từ Đại Lực liền nháy mắt ra hiệu cho Triệu Vũ Hành, hai người lướt qua bên cạnh Diệp Sơ Dương, đi xuống lầu.
Diệp Sơ Dương nhìn theo bóng họ khuất dần, chỉ khẽ nhướng mày, sau đó lại tiếp tục đọc kịch bản của mình.
Trong hành lang của tầng hai.
Triệu Vũ Hành nhớ lại mấy câu Từ Đại Lực nói vừa nãy hỏi: Đạo diễn Từ quen thiếu niên đó sao?
Nghe vậy, Từ Đại Lực mỉm cười đầy ẩn ý, ông không trả lời ngay câu hỏi của Triệu Vũ Hành mà hỏi ngược lại: Anh không thấy cậu ta khiến người ta có cảm giác rất giống với Tạ Mục Hàm sao?
Triệu Vũ Hành vốn không có cảm giác đó nhưng bây giờ Từ Đại Lực nhắn tới, anh ta thực sự giật mình.
Nói chứ, đúng là rất giống.
Lẽ nào cậu ta là...
Không sai, cậu ta chính là người mà thầy giới thiệu!